9
Ta tên Giang Diêu, phụ thân là hậu duệ Thần Nông thị, sư phụ là Côn Lâm Tiên Bá, mưa thần Tùng Ngọc.
Sau trận đại chiến thượng cổ, thiên địa thay đổi, thần quyền dần chuyển giao.
Kỷ nguyên mới không còn cần thần linh kết nối thiên địa. Kiến Mộc bị hủy, nước Vu Hàm diệt vong.
Sư phụ của ta ngã xuống nơi chiến trường, thần hồn tan nát.
Ta bôn ba khắp nơi, cuối cùng đến cầu xin Tây Vương Mẫu và lấy được dưỡng hồn thảo, lén lút nuôi dưỡng thần hồn sư phụ trong Côn Luân Hư.
Để tránh tai mắt người đời, ta thu thập vô số độc hoa kỳ thảo, lấy cớ nghiên cứu y thuật mà che giấu chân tướng.
Nhưng ta không ngờ trong đó lại xen lẫn một mảnh tàn hồn của Vu Tùy.
Ta hao tổn tâm huyết suốt ngàn năm, không chỉ cứu được thần hồn sư phụ, mà còn nuôi dưỡng thành công tàn dư cuối cùng của Vu tộc — Vạn Lê.
Một kẻ bị người người căm hận, ai ai cũng muốn tru diệt — đại ma đầu khét tiếng thiên hạ.
Kẻ muốn lấy mạng hắn, từ Thiên Đình đến Nhân Gian, nhiều không kể xiết.
Bao gồm cả ta.
Đáng tiếc là hắn che giấu quá khéo. Lúc đầu, ta hoàn toàn không biết thân phận thật của hắn.
“Hắn khi đó còn thường xuyên ghen tuông với sư phụ của ta, thật đáng buồn cười. Hắn được hưởng lợi từ việc ta một lòng cứu sư phụ, nhưng dù thế nào, sư phụ mãi mãi vẫn chỉ là sư phụ.”
Thời gian ta và hắn quen biết rồi yêu nhau, khi nhớ lại, dường như dài đằng đẵng không có hồi kết.
Ta hờ hững nhìn Vân Dung, nhàn nhạt nói:
“Lúc ta yêu hắn, ta thực lòng thực dạ.”
Vân Dung bị ta kéo ra khỏi dòng ký ức xa xăm ấy, ánh mắt mang theo chút chế nhạo, hắn khẽ nhếch môi cười:
“Lúc người liên thủ cùng Thiên Đình để vây giết hắn, cũng thực lòng thực dạ sao?”
Ta nhìn hắn, không đáp lời.
Không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận.
Ánh mắt Vân Dung chợt lạnh lẽo, hắn bỗng nổi giận, cất tiếng cười lớn:
“Sư phụ, người có nhớ hắn không? Ta đưa hắn đến gặp người, được không?”
Miếng ngọc bội hình song nguyệt bên hông hắn ánh lên sắc sáng kỳ dị, lưu chuyển như một dòng nước.
Đó là ngọc từ Bồng Lai, gọi là Chiêu Hồn.
Nó không thể thực sự triệu hồi linh hồn, nhưng lại có thể gợi về những ký ức đã mất.
Thần lực quanh người Vân Dung bành trướng không ngừng, gây nên dị tượng. Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, che phủ cả đỉnh núi.
Nếu còn tiếp tục, chắc chắn sẽ kinh động đến Thiên Đình.
Ta nhắm mắt lại.
Đến khi mở mắt ra, gió tuyết trên đỉnh núi đột nhiên gào thét dữ dội.
Hàng vạn sát cơ ẩn giấu trong từng bông tuyết.
Ta đứng yên tại chỗ, khống chế vô số mũi băng sắc bén xuyên không trung, kề sát vào cổ họng hắn, lạnh lùng nói:
“Vân Dung, nếu không muốn vi sư cùng cả Linh Sơn này vì ngươi mà chôn cùng, câu tiếp theo, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
Hắn khựng lại.
Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua những mũi băng sắc bén ngay gần kề, sau đó lại nhìn ta, trong đôi mắt tuấn tú kia vẫn vương nét cười, nhưng nụ cười ấy mang theo sự lạnh lẽo và thê lương đến tận cùng.
Hắn hỏi:
“A Diêu, người muốn giết ta… lần thứ hai sao?”
10
Hồn phách của Vạn Lê đang ở trong thân xác của đồ đệ ta — Vân Dung.
Hoặc nói như vậy vẫn chưa chính xác.
Đây không phải là đoạt xá. Mà là một thân xác vừa mới chết tình cờ gặp hồn phách sắp tiêu tán, rồi dung hợp làm một. Tình cảnh này tương tự như chuyển thế trọng sinh, chỉ là chưa qua luân hồi nơi Quy Hư mà thôi.
Vậy nên, nói đúng hơn, Vân Dung chính là Vạn Lê.
—Vạn Lê mang ký ức không hoàn chỉnh và tính cách hoàn toàn thay đổi.
“Hồn phách của Vu Tùy khó diệt đến vậy sao? Ngay cả Nhược Thủy cũng không thể làm gì hắn được?”
Nghe xong lời kết luận của sư phụ, ta khẽ thì thầm tự nói.
Tùng Ngọc liếc ta một cái, chậm rãi nói:
“Không biết ngữ khí này của ngươi là tiếc nuối hay vui mừng.”
“Những chuyện khác ta không rõ, nhưng hồn phách của Vu Tùy nhờ được ngươi nuôi dưỡng suốt nghìn năm, tất nhiên cũng dai dẳng hơn đôi chút.”
Ta ngước nhìn trời cao, nhàn nhạt đáp lại:
“Ta cũng không rõ giọng điệu này của người là đang châm chọc hay nói đùa.”
Tùng Ngọc thuận thế bật cười:
“Nếu không, vi sư cũng cố gắng thử một lần. Bây giờ tán hồn đi xem, có thể nhập vào thân thể của kẻ sắp chết hay không?”
Ta ôm trán, đầu đau như búa bổ:
“Thôi bỏ đi sư phụ, sư nương mà biết thì chắc chắn sẽ cầm kiếm giết ta mất.”
Chuyện tình của sư phụ và sư nương cũng lắm truân chuyên. Trong chiến loạn năm xưa, họ mỗi người một ngả, phò tá chủ nhân khác nhau. Hết phân ly lại tái hợp, trải qua biết bao gian nan, cuối cùng cũng đợi được ngày bốn bể yên bình, suýt chút nữa lại âm dương cách biệt.
Tùng Ngọc bỏ lại ái thê, vượt ngàn dặm đường đến đây, tất nhiên không phải chỉ để bày cho ta mấy ý tưởng vớ vẩn.
Ông nhìn chằm chằm vào ta, nghiêm giọng nói:
“Tính tình của hắn, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ta.”
“Tiểu Diêu, Vu Tùy Vạn Lê… không nên tiếp tục tồn tại trên thế gian này.”
…
Vân Dung đang ngủ say trong màn trướng. Ta ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn hắn rất lâu.
Ta hỏi sư phụ:
“Có cách nào để khiến hắn buông bỏ quá khứ, chỉ làm Vân Dung, sống một cuộc đời mới hay không?”
“Không có cách nào.” Câu trả lời của Tùng Ngọc không ngoài dự liệu của ta, tàn khốc và tuyệt tình.
Ta đứng dậy, rời khỏi giường, ngồi xuống bên cạnh Tùng Ngọc, khẽ cúi người, tựa đầu vào đầu gối ông.
Đôi lông mày sắc lạnh của ông dần dãn ra đôi chút.
Ông giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên trán ta, thở dài:
“Tiểu Diêu, ngươi biết rõ, thần tộc chúng ta cũng không thể trốn khỏi thiên mệnh.”
Ta khẽ nhắm mắt lại.
Nếu vậy, ta sẽ tìm cách… giúp hắn rửa sạch tội nghiệt.
Nhưng thời gian còn lại để ta tự mình sắp đặt, thực sự đã chẳng còn bao nhiêu.
Ta quay đầu, nhìn qua khung cửa sổ, xa xăm trông về vệt mây mờ nhạt trôi lững lờ giữa bầu trời u ám.
Khẽ giọng nói:
“Sư phụ, giúp ta một việc.”