11
Sau khi sư phụ rời đi, ta quay trở lại giường. Nhẹ nhàng bắt mạch cho Vân Dung, một lúc sau mới buông tay.
“Tỉnh dậy đi.”
Nghe ta nói, Vân Dung liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch, tựa cười mà chẳng phải cười:
“Sư phụ, người và sư công tình cảm thật tốt, như trước nay vẫn vậy, khiến kẻ khác phải ngưỡng mộ.”
… Đồ đệ này nói năng chói tai, thường là vì miệng lưỡi thiếu chút dạy dỗ. Đánh một trận là ổn cả thôi.
Ta đưa tay vỗ nhẹ lên mặt hắn:
“Y thuật của ngươi giờ đã đạt đến đỉnh cao, ta không còn gì để dạy nữa. Không cần phải gọi ta là sư phụ.”
Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, chăm chú nhìn ta:
“Người lại định đuổi ta đi sao?”
Sau đó, hắn nhếch môi cười đầy châm biếm:
“Ta còn tưởng các người đã bàn bạc xong, quyết định hủy đi hình hài của ta, đoạn tuyệt hậu hoạn rồi chứ.”
Ta không đáp lời, im lặng nhìn hắn.
Ta cũng không biết liệu mình nên dùng ánh mắt của một người yêu để nhìn hắn, hay vẫn xem hắn như đồ đệ năm nào. Còn hắn thì lại có vẻ đã thích ứng rất tốt.
Cũng phải thôi.
Có lẽ hắn đã sớm khôi phục ký ức, chẳng hé một lời, để dành cho ta một món “kinh hỷ” lớn như vậy.
Ta nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không phải.”
Vân Dung lặng lẽ nhìn ta, không nhúc nhích.
Ta cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên ấn đường của hắn, sau đó kề trán mình vào trán hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói:
“Ý của ta là… chúng ta thành thân đi.”
Khắp núi đỏ rực hỷ trướng, đèn lồng tươi sáng treo cao. Ngọn thần phong quanh năm phủ tuyết trắng nay khoác lên mình sắc màu rực rỡ chưa từng có.
Khung cảnh nhìn vào thật náo nhiệt, nhưng khách khứa lại không nhiều.
—Dù sao, chỉ cần mời sai bất kỳ một người thân nào của đôi bên, chuyện vui mừng này rất dễ biến thành tang lễ ngay tại chỗ.
Thế nên, tốt nhất là đơn giản cho tất cả mọi người.
Mọi người trên ngọn núi này cùng nhau uống một chén mai hoa tửu, hôn lễ của ta và Vân Dung xem như thành.
Ngay cả sư phụ cũng chỉ vội đến một chút rồi đi.
Tất nhiên, ông đã uống chén rượu mà ta và Vân Dung dâng lên.
… À không chính xác lắm, ông chỉ uống chén của ta dâng.
Còn chén của Vân Dung, lại có độc, uống không nổi.
Ta kịp thời giật lấy chén rượu từ tay sư phụ, nắm cằm kẻ đầu sỏ, ép hắn uống cạn.
Không ngờ Vân Dung quyết tâm hãm hại Tùng Ngọc đến cùng, ngay cả giải dược cũng không mang theo người.
Vì thế, kết cục là lễ cưới còn chưa xong, mọi người đã tự tản đi hết.
Ta nửa đỡ nửa kéo chú rể về phòng, lật tung rương hòm để tìm thuốc giải.
12
Sau khi uống xong thuốc giải, thân thể Vân Dung vẫn còn mềm nhũn, vậy mà hắn lại loạng choạng đẩy ta ngã xuống giường, khẩn thiết cúi đầu hôn lên môi ta.
Ta nắm chặt lấy bàn tay không an phận của hắn, lấy ra một sợi tơ hồng.
Một đầu ta cột vào cổ tay hắn, đầu còn lại buộc lên cổ tay mình.
Hắn nhân cơ hội nắm lấy mười ngón tay ta, nâng cao lên, chằm chằm nhìn sợi chỉ đỏ đang quấn quýt giữa ta và hắn.
“Sư phụ, đây lại là chiêu thức mới gì vậy?”
… Đến lúc ta không muốn nghe hắn gọi ta là “sư phụ”, hắn lại càng gọi một cách thoải mái. Nhất là vào những lúc như thế này.
Ta trầm mặc một lát, cuối cùng chậm rãi nói ra tên của thứ này:
“Tơ hồng nhân duyên.”
Vân Dung lặp lại, giọng điệu mang đầy vẻ nghiền ngẫm:
“Thứ này, chẳng phải chỉ có tác dụng với phàm nhân thôi sao?”
Nói vậy, nhưng hắn vẫn dùng một tay kéo sợi chỉ, lại buộc thêm mấy nút thắt nữa.
Trên cổ tay trắng trẻo của hắn, sợi tơ đỏ khẽ phát ra ánh sáng nhạt, rồi chớp mắt đã tan biến không dấu vết.
Thấy vậy, ta rốt cuộc cũng yên lòng— chỉ khi cả hai bên đều tâm cam tình nguyện, sợi tơ hồng này mới thực sự được nối liền.
Ta nói:
“Chỉ cầu một điềm lành mà thôi.”
Ta dùng cánh tay còn lại tháo dải áo của hắn, đón lấy ánh mắt bất ngờ ngẩng lên của hắn, hàng mày khẽ cong, miệng cười nhẹ nhàng:
“Đêm động phòng hoa chúc, có phải nên biết quý trọng thời gian hay không?”
Gương mặt hắn vốn luôn điềm tĩnh bỗng chốc nở một nụ cười rạng rỡ, hắn cúi xuống hôn ta, giọng nói khẽ lẫn trong hơi thở:
“Phải.”
Sớm mây vờn núi Vu Sơn, chiều lại mưa dầm xứ Sở.
Mưa mềm nhẹ thấm mây, vén sương khẽ phủ.
Gối chăn đều thấm hơi xuân.
Tháng thứ sáu sau khi thành thân, ta có thai.
Khi tự mình chẩn đoán ra điều này, ta chỉ cảm thấy tất cả thật quá hoang đường, giống như một trò đùa của ông trời.
Gần đây thấy ta tâm tình không vui, Vân Dung chủ động thay ta nhận hết việc khám chữa cho khách nhân.
Nhưng lần này, bệnh nhân lại có chút đặc biệt. Cuối cùng, ta vẫn phải bước đến tiền điện.
Người đến cầu y là một nữ thần tộc, họ Nhậm, đến từ nước Vô Khải.
Vô Khải, nghĩa là “không có người nối dõi, không có hậu nhân.” Thế nhưng nàng lại muốn có một đứa con.
Nàng nhìn Vân Dung, rồi lại nhìn ta, tò mò hỏi:
“Diêu Cơ điện hạ, vị này là?”
Ta lên tiếng trước Vân Dung, lạnh nhạt đáp:
“Là đồ đệ của ta.”
“…”
Vân Dung nghiêng đầu nhìn ta.
Hắn không phủ nhận trước mặt khách nhân, nhưng ánh mắt lạnh như băng của hắn lại như tầng băng giá phủ kín người ta.
Ta không nhìn lại hắn, chỉ tập trung vào tình trạng của nữ nhân kia.
—Người khổ tâm cầu mà không được, còn kẻ vô tình lại tạo thành sai lầm.