7
Vân Dung bưng bát thuốc bước vào.
Thấy ta đã tỉnh, hắn đặt chén thuốc lên chiếc bàn bên cạnh, nhìn ta như muốn nói gì đó.
Nhưng chưa kịp mở lời, hắn đã nhận ngay một cái tát.
Khuôn mặt trắng trẻo như ngọc lập tức in thêm một vết đỏ rực.
Hắn không nói một lời, chỉ lập tức quỳ xuống.
Ta chân trần bước xuống giường, đứng trước mặt Vân Dung.
Cái tát này ta đánh rất mạnh, đến mức bàn tay còn run lên. Cơn giận nghẹn lại trong lồng ngực, cổ họng cũng run rẩy, không thể thốt ra lời.
“Đệ tử đã sớm ngưỡng mộ sư phụ, việc này… sư phụ đã biết từ lâu.”
“Ta biết mình sai, nhưng không hối hận.”
Hắn cúi thấp người, trịnh trọng bái xuống:
“Sư phụ muốn giết, muốn phạt, tùy người xử trí.”
Ta giận đến không có chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ lạnh giọng nói:
“Cút đến Bách Hoa Đình. Một năm không được xuất hiện trước mặt ta.”
“…Vâng.” Vân Dung cúi đầu thuận theo, không hề có nửa lời phản kháng.
Chỉ là trước khi đi, hắn bỗng quay lại, cẩn thận ôm lấy một đôi giày thêu, đặt xuống trước chân ta:
“Sư phụ, đất lạnh.”
…
“Xảy ra chuyện gì vậy? Thần Nữ người cuối cùng cũng chịu để tên tiểu tử đó đến nơi quỷ quái ấy chịu khổ rồi sao?”
Kỳ Chi, sau khi được trở lại vị trí cũ, bước vào Vụ Hoa Điện, tròn mắt nhìn ta, không ngừng ríu rít:
“Trước đây, ngay cả Quang Tiên Quân đến cầu thuốc mà cũng bị dọa đến mức sáng đến, trưa đã chạy về Thần giới rồi!”
Bách Hoa Đình là nơi đầy rẫy kỳ hoa dị thảo, độc dược tràn lan, độc trùng độc điểu hoành hành khắp nơi.
Ta thong thả lật qua trang sách cổ, thản nhiên nói:
“Đồ đệ trưởng thành rồi.”
Lật đến nửa chừng, ta mới sực nhớ đã lâu rồi không gặp Vân Dung.
Vì vậy, ta đến Bách Hoa Đình xem thử.
Hắn vẫn đang ngoan ngoãn chịu phạt. Một bên cực nhọc chăm sóc khắp núi hoa cỏ, một bên nhẫn nhịn bầy ong rắn, hổ báo quấy nhiễu không ngừng.
Những sinh linh có thể cử động hay không thể cử động, tất thảy đều là báu vật, nên không thể tùy ý giết hại hay dọn sạch, cùng lắm chỉ có thể xua đuổi, nếu bị thương hay trúng độc thì tự mình đi tìm giải dược.
Ta nắm lấy đôi tay đầy thương tích của hắn, tỉ mỉ quan sát một hồi, cuối cùng cũng hài lòng:
“Vẫn còn sống, xem ra đã tiến bộ không ít.”
Vân Dung cười khổ:
“Đa tạ sư phụ quan tâm. Người vô sự bất đáo tam bảo điện, hôm nay đến đây là vì chuyện gì?”
Ta khẽ gật đầu, nói:
“Thu dọn đồ đạc đi. Ngươi rời Linh Sơn thôi.”
Nụ cười bên môi hắn đột nhiên nhạt hẳn.
8
Ta đuổi Vân Dung xuống nhân gian du ngoạn mười năm.
Mười năm, nói dài không dài, nhưng đối với một thần tộc như ta, kẻ chỉ biết sống mà lặng lẽ tiêu hao thời gian, thì chẳng qua cũng chỉ như một cái búng tay.
Ngày hắn trở về, tính tình đã trầm ổn hơn rất nhiều. Ánh mắt vẫn ôn hòa như mười năm trước, nhưng lại thêm vài phần xa cách.
Hắn mỉm cười nhàn nhạt, gọi ta một tiếng “Sư phụ.”
Những năm gần đây, Linh Sơn ngày càng đông kẻ tìm đến cầu y. Tiên, yêu, thần, ma đều có cả, khiến ta bận đến mức chẳng còn thời gian quan tâm đến hành trình nhân thế của hắn.
Ngược lại, Kỳ Chi lại vui mồm vui miệng kể cho ta nghe rằng chuyến này hắn như cá gặp nước, đi khắp tam sơn ngũ hải, thậm chí còn nhân danh ta đến tận Doanh Châu, Bồng Lai, kết giao với tiểu thư nhà Tiên Ông Cù Sơn.
Ta nhớ lại bộ dạng hắn ngày trở về:
Y phục xanh nhạt thanh thoát, dáng người tuấn tú như trúc xanh trong gió, bên hông đeo một miếng ngọc bội hình song nguyệt. Do kiểu dáng tinh xảo, ta đã liếc nhìn thêm vài lần.
Chất ngọc đúng là loại tiên ngọc chỉ có ở Cù Sơn.
Quả nhiên, người trẻ tuổi cần phải ra ngoài đi đây đi đó, mở mang tầm mắt.
Nếu cứ quanh quẩn bên ta trên Linh Sơn, ngày qua ngày lãng phí thời gian, mắt thấy, lòng nghĩ chỉ duy nhất một người là ta, mới dễ bị ảo giác mê hoặc, làm ra những chuyện nghịch thiên vô đạo năm xưa.
Ta chưa yên tâm được bao lâu, Kỳ Chi đã hoảng hốt xông vào điện, báo cho ta một tin xấu —
Tấm bia đá không chữ trên Triêu Vân Phong của ta đã bị xô đổ.
Kẻ gây tội, chính là đồ đệ ta yêu quý nhất — Vân Dung.
…
Ngày hắn trở về, ta lẽ ra nên nhận ra có điều không ổn.
Trước đây khi hắn nhìn ta, tình và hận đều bị đè nén, biểu hiện ra ngoài chỉ là sự kính trọng đối với sư phụ.
Nhưng giờ đây, ánh mắt hắn nhìn ta đã tràn đầy yêu dục lẫn oán hận đan xen. Chỉ riêng sự tôn kính mà đồ đệ nên có với sư phụ là hoàn toàn biến mất.
Vân Dung đứng bên cạnh tấm bia đã đổ nát, trong mắt hắn cuộn trào một màn hắc khí, lạnh lùng nhìn ta.
Gió lạnh trên đỉnh núi như cắt vào da thịt, ta chậm rãi bước về phía hắn:
“A Dung, ngươi có muốn nghe câu chuyện giữa ta và hắn không?”
“Không muốn.”
Khí chất quanh người hắn giờ đây hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ôn hòa, ngoan ngoãn ngày nào. Thế nhưng, ánh mắt lạnh lùng, ngạo nghễ ấy lại quen thuộc đến mức khiến ta rùng mình.
Chỉ có đường nét nhếch nhẹ nơi khóe môi vẫn y hệt ngày xưa:
“Nhưng nếu sư phụ muốn kể, đệ tử xin rửa tai lắng nghe.”
Hai chữ “sư phụ”, “đệ tử” thốt ra từ miệng hắn, bất kể nghe hay nhìn, đều phảng phất một tầng châm biếm khó diễn tả.