1.

Mười sáu năm sau khi Vạn Lê qua đời, ta thu nhận một đệ tử tại Linh Sơn.

Thu đồ đệ, ban đầu chỉ để truyền lại y thuật cho đời sau.

Vậy nên, bất kể tính tình ra sao, chỉ cần thiên phú và sự chăm chỉ đạt yêu cầu, ta đều thấy hài lòng với đứa trẻ này.

Chỉ trừ một điều...

So với y lý, Vân Dung lại đặc biệt đam mê nghiên cứu đ ộ c dược.

“Thiên phú không tồi, nhưng đem dùng vào chế đ ộ c thì thật phí phạm.”

Đó là năm thứ ba sau khi Vân Dung đặt chân lên Linh Sơn, chịu đựng gió tuyết lạnh buốt, cuối cùng chính thức bái nhập môn hạ của ta.

...Linh Sơn có nhiều nữ tử, mà hắn thì rất biết cách lấy lòng họ.

Thị nữ trong cung thương hắn chịu lạnh, thường lén gửi áo ấm. Ngay cả bà lão quét dọn đường núi cũng không tiếc lời khen ngợi mỗi khi ta đi ngang.

Khiến cho ta — vị Thần Nữ được người đời kính ngưỡng — lại hóa ra như kẻ máu lạnh vô tình.

Trải qua hai năm khảo nghiệm, thấy hắn quả thực chân thành cầu học, ta mới cho hắn lên đỉnh núi làm đại đệ tử.

Nhưng ngay trong buổi bái sư đầu tiên, hắn đã dâng lên một chén trà đ ộ c.

Dù bị vạch trần ngay tại chỗ, kẻ gây tội vẫn không chút kinh hoàng, trái lại chỉ mỉm cười nhìn ta: “Thưa sư phụ, người là hậu duệ Thần Nông thị, chẳng lẽ cũng chỉ tôn sùng y thuật mà khinh thường đ ộ c thuật?”

So với thiếu niên gầy gò yếu ớt hai năm trước dưới chân núi, giờ đây hắn đã trở nên cao lớn, tuấn tú, thần thái như ngọc xanh sáng ngời.

Ta lắc đầu, cầm chén trà uống cạn, rồi nhẹ nhàng đặt nắp chén xuống:

“Đ ộ c thuật chỉ biết g i ế c người. Y thuật không chỉ cứu người, mà còn có thể g i ế c người.”

Vân Dung quỳ ngay ngắn dưới bậc thềm, lặng lẽ nhìn ta hồi lâu.

Ta đoán hẳn hắn đang băn khoăn, vì sao Thần Nữ được đồn đại là nhân hậu từ bi, chữa lành mọi vết thương, lại khác xa hình tượng ấy đến thế.

Nhưng hắn chỉ khẽ nhếch môi, cung kính cúi đầu nhận lại chén trà: “Đệ tử đã hiểu, thưa sư phụ.”

Từ đó, giữa ta và hắn, một cuộc tranh đấu ngấm ngầm xoay quanh y thuật và đ ộ c thuật kéo dài suốt hàng chục năm.

Hắn trộn hạt tương tư vào bánh ngọt, ta thêm cỏ đoạn trường vào thức ăn.

Hắn đốt hương chứa mạn đà la trong phòng ta, ta rót rượu tẩm chất độc khi cùng hắn uống rượu.

Ta đau đầu, hắn dùng ngân châm tẩm nhựa trúc đào.

Hắn nhiễm phong hàn, ta kê thuốc pha thêm ô đầu sống.

Kỳ Chi thường than phiền rằng nhờ ta thu nhận đệ tử, nàng ấy và các cung nữ khác mới có nhiều thời gian rảnh hơn trước.

... Rốt cuộc, trên Linh Sơn này, không ai dám bước chân vào Vụ Hoa điện nữa.

Họ sợ rằng khi thần tiên giao đấu, phàm nhân sẽ bị liên lụy mà mất mạng.

2

Sự thật chứng minh, thực tiễn quả là phương cách tuyệt vời để tăng trưởng tri thức và rèn luyện bản lĩnh.

Nhiều năm trôi qua, từ chỗ ban đầu liên tục trúng độc, phải nhờ ta kịp thời giải cứu, Vân Dung dần dần trở nên tinh thông. Chỉ cần nhặt một vật, thoáng nhìn, thoáng ngửi, hắn đã có thể nhận ra độc dược.

Về sau, dù sáng sớm vừa trúng độc, đến giữa trưa hắn đã thản nhiên bưng lên ba món mặn một món canh, gọi ta đến dùng bữa.

Nhưng dù tài giỏi đến đâu, vẫn khó tránh khỏi sơ suất.

Lần nguy hiểm nhất, ta chế một chiếc túi hương có độc.

Ta đã tính toán kỹ, mỗi ngày mang theo sáu canh giờ, hắn ít nhất cũng còn ba ngày để điều chế giải dược.

Vậy mà hắn lại đặt nó dưới gối ngay cả lúc ngủ.

Khi ta vội vàng đến nơi, hắn đã toàn thân vô lực, ta phải nửa đỡ nửa dìu, kéo hắn vào thùng gỗ ngâm thuốc.

Ta chuẩn bị cho hắn một thang dược tẩy độc.

Hỏi hắn nguyên do, hắn im lặng một lúc rồi đáp:

Đây là đồ sư phụ ban cho, đệ tử không dám… cũng không nỡ.

Trong làn hơi nước mờ ảo, sắc mặt Vân Dung tái nhợt nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười.

Nụ cười cung kính và ôn hòa đến lạ.

Ta lại chậm rãi nhíu mày.

Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, ánh mắt chuyên chú, thần sắc thành kính đến khó hiểu.

Lưng hắn đã dần rộng hơn, từ một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành năm nào, nay đã hóa thành một thanh niên tuấn tú, thanh nhã như ngọc, như trúc.

Ta, từ lâu cũng không còn là thiếu nữ ngây ngô, chưa tỏ tường chuyện thế gian tình ái.

Đó là lần đầu tiên ta mơ hồ nhận ra, đồ đệ mà ta đắc ý nhất này có tâm tư khác thường dành cho ta.

Sau khi chữa trị xong, ta phạt hắn quỳ trên đỉnh Tuyết Phong suốt một tháng.

Lúc ta đến thăm, Vân Dung vẫn ngoan ngoãn quỳ đó.

Thân khoác y phục mỏng manh, cô độc giữa bạt ngàn tuyết trắng, toàn thân như một pho tượng tuyết điêu khắc từ băng đá. Sương giá đóng đầy trên tóc mai và chân mày hắn.

Ta thở dài.

Một mặt vừa nghiêm túc giảng giải đạo lý, tìm đủ mọi cách để ngăn chặn mầm mống ấy ngay từ khi còn chớm nở.

Một mặt lại băn khoăn, không rõ mọi chuyện bắt đầu từ lúc nào.

Ta dù là lần đầu làm sư phụ, kinh nghiệm còn ít, nhưng tự nhận bản thân luôn lấy lễ nghi mà đối đãi, ngôn truyền thân giáo đều một mực nghiêm cẩn, giữ vững đạo đức sư môn, tuyệt chưa từng lấn quá giới hạn.

Vậy mà không biết tại sao, đồ đệ này lại sinh ra thứ tà niệm hoang đường như vậy.

Vân Dung quỳ rất ngay ngắn, sắc môi tái nhợt đến đáng thương.

Hắn vốn nhắm chặt mắt, nhưng cuối cùng cũng không thể không mở ra, bất đắc dĩ nói:

Sư phụ, trí nhớ của người thật không được tốt.

Tên tiểu tử này có lẽ cảm thấy ta quá ồn ào, lại dám mở miệng châm chọc ta.

Ta cố gắng nhớ lại:

Chẳng lẽ là do lần trước, ở dưới đáy cốc, ta vô tình nhìn thấy thân thể của ngươi?

Vân Dung lại lập tức nhắm mắt, tựa như không đành lòng nhìn thêm, cũng chẳng thể nghe nổi nữa, giọng yếu ớt:

Sư phụ, người đừng nói nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play