5
“….”
Đúng vậy.
Không hề mâu thuẫn.
Ta nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Vậy, ngươi vẫn còn nhớ mình đến đây là để giết ta không?”
Động tác rót rượu của Vân Dung khựng lại, giọt rượu tràn qua miệng chén, nhỏ xuống đất.
Hắn đặt chén xuống, khẽ hỏi:
“Sư phụ đã biết từ khi nào?”
Ta lắc đầu:
“Ngươi chưa từng che giấu.”
Ngay từ ngày đầu tiên hắn vào núi bái sư.
Hắn thậm chí còn không thèm che đậy tên họ của mình.
Thần linh thời viễn cổ, có ai mà không bước ra từ núi xương của đồng tộc, ngâm mình trong biển máu của kẻ thù? Bao trận thần chiến lớn nhỏ, ta đã chẳng còn nhớ nổi mình đã kết thù với bao nhiêu thần tộc, thần hệ.
Vì vậy, ta tiện tay sai Kỳ Chi điều tra một chút.
Không ngoài dự liệu, Vân Dung chính là hậu duệ của chi nhánh Cấn Vân Quan, thuộc Đế Hồng thị.
Vân Dung cụp mắt xuống, sau đó nhẹ nhàng nâng chén rượu bằng hai tay, mỉm cười nhìn ta:
“Vậy, sư phụ còn dám uống chén rượu này không?”
Có gì mà không dám chứ?
Ta nhận lấy chén rượu, uống cạn, rồi lại rót đầy, đưa trở lại cho hắn.
Không có bất cứ điều gì thay đổi, vẫn giống như vô số lần trước đây, ta cùng hắn chén qua chén lại mà đối ẩm.
Khi đồ đệ còn nhỏ tuổi, ta vẫn luôn cấm hắn động đến rượu.
Sau lễ thành niên, hắn lại trở thành người bạn rượu trung thành nhất của ta.
Đợi đến khi gió tuyết ngớt dần, bầu trời đầy sao lấp lánh, ta kéo hắn xuống núi.
Đi được vài bước, bỗng cảm thấy dưới chân có gì đó khó chịu.
Vừa định cúi đầu xem thử, trời đất đã xoay chuyển, ta ngã thẳng vào một vòng tay.
Vân Dung đỡ lấy ta, hỏi:
“Sư phụ, giày của người đâu rồi?”
Giày ư? Ai mà biết? Đó là thứ gì chứ?
Thế là trời đất lại xoay chuyển một lần nữa.
Lần này, ta bị người ta bế ngang lên.
Vân Dung ghé sát bên tai, hơi thở ấm nóng khiến ta hơi ngứa ngáy, hắn hỏi:
“Sư phụ, để đệ tử đưa người về, được không?”
6
Bên ngoài trời đông đất giá, lạnh lẽo như băng, nhưng cơ thể ta lại như bị lửa thiêu đốt, nóng đến bức người.
Ta mơ hồ nhận ra bản thân đã trúng độc.
Vừa trở về Vụ Hoa Điện, ta gắng sức nắm lấy tay Vân Dung, sai hắn mang ngân châm của ta đến.
Hắn không buông tay. Đôi mắt hắn nhìn ta chằm chằm, ánh nhìn nóng bỏng như có lửa, hơi thở mềm mại nhưng lại mang theo ma chú quỷ dị:
“Sư phụ, người không cần ngân châm đâu. Đệ tử có cách giải độc cho người, muốn thử không?”
Lời nói của hắn nghe như một câu hỏi đầy lễ độ, nhưng động tác lại chẳng hề chờ đợi câu trả lời.
Một vật gì đó sắc lạnh, mỏng như lưỡi dao, từ từ trượt dọc theo sống lưng ta, rồi dừng lại ở một điểm.
Nếu ta còn tỉnh táo, hẳn sẽ nhận ra đó chính là huyệt mệnh môn của mình.
Đây là dấu hiệu nguy hiểm nhất.
Nhưng ta không còn tỉnh táo.
Ta mơ hồ suy nghĩ, trong tay đồ đệ cũng có ngân châm, hơn nữa y thuật của hắn được ta truyền dạy trọn vẹn, thậm chí có phần vượt qua ta… Hẳn là nên tin tưởng và khích lệ hậu bối.
Vì vậy, ta gật đầu, chủ động tựa sát vào hắn, khẽ nhắm mắt, thở dốc nói:
“Ngươi nhanh một chút…”
Thân thể đang áp sát bỗng nhiên cứng đờ.
Cảm giác lạnh buốt trên lưng biến mất, thay vào đó là một bàn tay ấm áp, thậm chí còn nóng bỏng đến đáng sợ.
…
Những chuyện sau đó, ta đã không còn nhớ rõ.
Dường như ta bị hắn bế lên giường, rèm trướng khẽ lay động, tua rua rủ xuống đung đưa như sóng nước.
Trong cơn mê loạn, ta mơ hồ thấy một khuôn mặt quen thuộc đến xa lạ.
—Quen thuộc vì đã sớm ngày đêm đối mặt, xa lạ vì cách nhau một trăm năm sống chết.
Ta thì thầm gọi tên Vạn Lê, và gương mặt kia liền cúi xuống, dùng một nụ hôn nóng bỏng, thậm chí có chút thô bạo, chặn lại tiếng gọi của ta.
…
Khi tỉnh dậy, bên giường trống trải, lạnh lẽo.
Ta không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ nhìn lại cơ thể mình.
Y phục chỉnh tề, không chút xộc xệch.
Nhưng rõ ràng đã bị thay đổi.
Hơn nữa, có một số dấu vết, đâu phải chỉ thay quần áo là có thể che giấu được.