3
…
Ta thực sự không phải cố ý.
Chỉ là tiểu tử này ngày càng tinh ranh, những thủ đoạn đơn giản như bỏ độc vào thức ăn hay nước uống đều không còn tác dụng, ta đành phải dùng những phương pháp tinh vi và xảo quyệt hơn.
Vì vậy, lần đó, vô tình phát hiện hắn thường đi đến suối nước nóng dưới chân núi để tắm rửa, ta bèn sớm hạ độc vào trong nước suối.
Quả nhiên, hắn vẫn còn sơ hở, cuối cùng cũng trúng chiêu.
Ta đứng trên bờ, vừa đi qua đi lại vừa giảng giải đạo lý, bảo hắn phải ghi nhớ kỹ bài học này.
Vân Dung bất lực ngâm mình trong nước, không cách nào động đậy, đành phải miễn cưỡng nghe ta nói.
Giữa chừng, hắn ngẩng đầu lên, cắt ngang lời ta:
“Sư phụ, người không thể chờ đệ tử mặc y phục chỉnh tề rồi hẵng dạy sao?”
Ta vẫn còn nhớ rõ câu trả lời khi ấy của mình.
Ta nghiêm khắc nói:
“Sau này nếu ngươi giết người, kẻ địch liệu có cho ngươi thời gian mà chú ý đến hình tượng? Sau này nếu ngươi cứu người, thương nhân liệu có thể chờ ngươi chải chuốt sạch sẽ rồi mới ra tay cứu chữa sao?”
…
Giờ nghĩ lại, quả thật ta đã quá khắt khe, thiếu đi chút tình người và không hề tôn trọng sự riêng tư của một thiếu niên.
Ta thở dài:
“Ngươi tuổi còn nhỏ, chưa phân biệt được tình cảm nam nữ, ta không trách ngươi. Là vi sư hành sự không cẩn trọng, đã vượt quá giới hạn.”
Ta bảo hắn đứng lên, còn dặn rằng chỉ cần từ nay về sau gạt bỏ những suy nghĩ viển vông, chuyên tâm học nghệ, thì không cần phải quỳ nữa.
Đồ đệ của ta vẫn luôn ngoan ngoãn như thế, lập tức gật đầu đồng ý.
Nhưng hắn lại do dự một lúc lâu, rồi ngẩng đầu thở dài một tiếng, nhắc nhở ta:
“Sư phụ, hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng rồi.”
“Lệnh xá miễn của người, thật đúng lúc.”
“…”
Ta im lặng nhẩm tính lại ngày tháng, quả thật đúng là như vậy.
Trong lòng không khỏi dâng lên một chút áy náy.
Thấy hắn đứng dậy một cách khó khăn, ta liền đưa tay ra định đỡ hắn.
Nhưng rồi ta sực nhớ đến lời mình vừa nói trước đó — làm việc phải chú ý đến chừng mực.
Thế nên, ta lại thu tay về.
Phịch —
Đồ đệ lại nặng nề ngã xuống lớp tuyết dày.
4
Như bao ngọn thần sơn khác, Linh Sơn quanh năm tuyết rơi không ngớt, dạo gần đây lại càng dày đặc hơn.
Đêm ấy, ta lại mơ thấy Vạn Lê.
Ta mơ thấy núi Côn Luân.
Tỉnh dậy, ta ôm trán, tựa vào giường, thật lâu vẫn chưa lấy lại thần trí.
Nghĩ kỹ lại, dường như từ khi Vân Dung đến Linh Sơn, suốt tám mươi mốt năm qua, ta chưa từng mơ thấy chàng nữa.
Mà hôm nay, loáng thoáng nhớ ra, là ngày giỗ của người ấy.
Cùng ngày này trăm năm trước, cũng vào giờ này, chàng đã nhảy xuống từ đỉnh Côn Luân trước mắt ta, rơi vào cực huyền sâu thẳm.
Kỳ Chi tưởng ta lại bị đau đầu, vội vội vàng vàng xông vào điện, sốt ruột định dùng ngân châm châm cứu cho ta.
… Ta khẽ từ chối ý tốt của nàng.
Sau đó, ta sai nàng dẫn vài người đi đào vò rượu được chôn từ năm đầu tiên ta đến Linh Sơn.
Mang theo vò rượu mai hoa tửu, ta một mình leo lên Triêu Vân Phong để cúng tế cố nhân.
Rót ba chén rượu, ta tựa vào bia đá vô danh, lặng lẽ uống phần rượu còn lại.
Hết chén này đến chén khác, từ khi trời sáng cho đến lúc hoàng hôn buông xuống.
Ta không rõ Vân Dung đến bên cạnh từ lúc nào.
Hắn che ô đứng sau ta, chắn bông tuyết đang rơi lả tả trên đỉnh đầu ta, lặng lẽ đứng rất lâu.
Ta cầm tay kéo cây ô trong tay hắn xuống, nâng chén rượu lên mời hắn.
Hắn khựng lại một chút, rồi nhận lấy chén ngọc, trước tiên cũng rót ba chén xuống mặt đất, sau đó mới châm đầy và trao lại cho ta.
Ta bật cười: “Ngươi biết người này là ai sao?”
“Biết.”
Vân Dung nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
“Một trăm năm trước, kẻ bị Tây Vương Mẫu tru diệt tại Côn Luân Hư, tàn dư của nước Vu Hàm, Vu Tùy Vạn Lê.”
Hắn ngừng một lát rồi tiếp:
“Cũng là người mà sư phụ yêu nhất.”
“Yêu nhất?” Ta nhìn hắn một cái, ngửa đầu uống cạn chén rượu trong tay.
“Kỳ Chi nói với ngươi sao?”
Ta vừa xoay chén rượu trong tay, vừa nhàn nhạt nói:
“Vậy thì, nàng hẳn cũng chưa nói với ngươi rằng Vạn Lê… chính là do ta tự tay giết chết?”
Vân Dung ngẩng mắt lên.
Ta rất thích thú khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc ấy, khẽ mỉm cười:
“Vu Tùy thờ Đế Hồng, còn ta là hậu duệ Thần Nông. Thù địch không đội trời chung, ngươi thực sự tin hắn là người ta yêu nhất sao?”
Vân Dung lặng lẽ nhìn ta hồi lâu rồi nói:
“Thù sâu và tình yêu sâu sắc… vốn không hề mâu thuẫn.”