Nàng cảnh giác nhìn ta, ta hiểu sự đề phòng của nàng, ngồi xổm xuống nói với nàng: "Ta là Cẩn quý nhân ở Vĩnh Xuân cung."

Nàng tò mò nhìn ta và Cẩm Tú, rụt rè nói: "Ta là Uyển quý nhân ở Vĩnh Hòa cung."

Ta vào cung trước nàng hai năm, nàng nhanh chóng bỏ đi sự cảnh giác, thân thiết gọi ta một tiếng tỷ tỷ.

Hỏi nàng tại sao lại khóc.

Nàng uất ức kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra những phi tần cùng đợt vào cung với nàng đều đã được Hoàng thượng triệu hạnh, chỉ có nàng là chưa từng gặp Hoàng thượng, phi tần không được sủng ái, không có danh phận, trong cung này bị ức h.i.ế.p cũng là chuyện thường tình.

Ta an ủi nàng: "Muội muội xinh đẹp ôn nhu như vậy, chỉ cần được Hoàng thượng nhìn thấy, nhất định sẽ yêu thương muội muội. Đêm Yến tiệc trung thu tháng sau, để ta giúp muội muội một tay."

Yến tiệc trung thu, toàn bộ phi tần trong cung đều tham dự, ta bảo Uyển Nhi đến cung ta từ sớm để trang điểm.

Sau khi được ta tỉ mỉ trang điểm, Uyển Nhi giống như tiên nữ giáng trần, xinh đẹp đáng yêu, thoát tục phi phàm.

Giữa dàn phi tần ăn vận lộng lẫy, nàng nổi bật hẳn lên, lập tức được Hoàng thượng chú ý.

Đêm đó Hoàng thượng theo truyền thống phải nghỉ lại cung Hoàng hậu, sau một đêm mong ngóng và trằn trọc, Uyển Nhi từ đêm mười sáu tháng tám liên tục được sủng ái năm ngày, nhất thời phong quang vô hạn.

6

Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, được Hoàng thượng sủng ái, những kẻ từng ức h.i.ế.p Uyển Nhi đều vội vàng nịnh bợ.

Nàng nhớ ơn báo đáp, mang hai trăm lượng bạc đến Vĩnh Xuân cung, làm ta và Cẩm Tú hoa cả mắt.

"Tỷ tỷ, Uyển Nhi có được ngày hôm nay đều nhờ vào tài nghệ cao siêu của tỷ tỷ, Uyển Nhi vô cùng cảm kích, chỉ có thể dùng chút thù lao ít ỏi này báo đáp phần nào công ơn của tỷ tỷ."

Nhìn bàn bạc chất đầy, ta gật đầu lia lịa: "Thù lao này rất tốt, ta rất thích, đa tạ muội muội."

Uyển Nhi cười nói: "Tỷ tỷ thích là tốt rồi."

Để Cẩm Tú mang bạc về kho, Uyển Nhi thích thú quan sát Vĩnh Xuân cung.

"Tỷ tỷ vào cung trước Uyển Nhi, lại có tài nghệ tuyệt vời, sao không nghĩ đến việc dùng nó để tranh giành sủng ái?"

Ta cười xua tay: "Ta không có chí hướng đó, dù sao gia thế nhà ta cũng bình thường, ta chỉ muốn an an ổn ổn sống hết quãng đời còn lại trong cung. Nếu không phải bức bách bởi cuộc sống, cũng như không muốn làm mai một nghề cũ, ta cũng sẽ không chọn việc này."

Uyển Nhi nghe vậy nghi hoặc quay đầu lại, thắc mắc hỏi: "Mai một nghề cũ? Chẳng phải tỷ tỷ là tiểu thư khuê các sao?"

Ta sợ mình để lộ sơ hở, cười trừ đánh trống lảng: "Là ta dùng từ không đúng, những thứ này đều là ta tự học, chưa từng đem ra sử dụng, chỉ muốn dựa vào chút tài lẻ này mà sống cho thoải mái mà thôi."

Nghe giọng điệu chân thành của ta, tin rằng ta không có ý định tranh sủng, Uyển Nhi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Uyển Nhi hài lòng rời đi, ta có chút buồn bã dựa vào hành lang, ngẩn người.

"Chủ tử, người sao vậy?"

"Cẩm Tú, trong cung này có thật sự không có bằng hữu chân thành không?"

Cẩm Tú khó hiểu hỏi: "Bằng hữu là gì?"

"Bằng hữu chính là tri kỷ, là người có thể tâm sự, nói chuyện thoải mái."

Sau khi giải thích định nghĩa của bằng hữu, ta chợt hiểu ra, nhìn lên bầu trời bao la, có thể bình an đã là tốt lắm rồi, còn nghĩ đến chuyện kết giao bằng hữu.

Tô Cẩn Ngôn, ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi.

"Cẩn quý nhân, Quý phi nương nương triệu kiến, mời người mau chóng đi theo nô tài."

Tâm trạng vừa mới dịu lại bị thái giám quản sự của Thừa Càn cung dọa cho bay mất một nửa, chưa từng qua lại với Huệ quý phi mà lại bị nàng ta triệu kiến, trong lòng ta có chút bất an.

Nhưng chốn thâm cung sâm nghiêm, ta chưa từng có quyền phản kháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play