1

"Chủ tử, còn ba tháng nữa là vào đông, chúng ta cứ tiếp tục thế này, mùa đông này e là sẽ c.h.ế.t rét mất."

Nhìn mấy bộ cung trang mỏng manh trong tủ, cộng thêm thái độ lạnh nhạt của Nội vụ phủ gần đây, lo lắng của Cẩm Tú cũng không phải không có lý.

"Cẩm Tú, trong Vĩnh Xuân cung này chỉ còn mình ngươi bầu bạn với ta, yên tâm, ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t đói."

Cẩm Tú nhìn ta với ánh mắt cảm kích: "Chủ tử, tuy người không được sủng ái, nhưng người là chủ tử tốt nhất mà nô tỳ từng gặp, chưa từng đánh mắng nô tỳ."

Ta thở dài một tiếng, xuyên sách mà xuyên thành nhân vật như ta cũng đủ xui xẻo rồi.

Đường đường là một chuyên viên trang điểm, một beauty blogger nổi tiếng, lại xuyên thành phi tần thất sủng nhất hậu cung, gia thế bình thường, lại còn nghèo rớt mồng tơi.

Quyển sách này ta cũng chưa từng đọc qua, đối với nhân vật và cốt truyện hoàn toàn mù tịt.

Không muốn tranh sủng, ta chỉ muốn nằm yên hưởng thụ, tốt nhất là có thể giống như Hân quý phi hoặc Trần Uyển Ân an hưởng tuổi già nơi hậu cung, đó chính là ước nguyện lớn nhất của ta.

Nào ngờ hiện thực lại vả vào mặt ta một cái thật đau.

Ai mà ngờ được phi tần thất sủng lại sống khổ sở đến vậy.

Cứ tiếp tục thế này, ta không c.h.ế.t đói cũng c.h.ế.t rét, còn nói gì đến an hưởng tuổi già, ngay cả sang năm còn sống hay không cũng chưa biết.

Nhìn khuôn mặt thanh tú của Cẩm Tú, ta bỗng nảy ra một ý tưởng.

"Cẩm Tú, hôm nay có phải là ngày đến Nội vụ phủ lĩnh phân lệ không?"

"Vâng ạ, nhưng mỗi lần đến đó đều phải chịu không ít khinh thường mới lấy được chút bạc lẻ, thật sự không muốn đi."

Ta hào hứng kéo Cẩm Tú, ấn nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm của ta.

"Chủ tử, người muốn làm gì? Nô tỳ không dám!"

"Bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi, đợi ta trang điểm cho ngươi, đảm bảo đến Nội vụ phủ sẽ không bị người ta khinh thường."

Cẩm Tú ủ rũ nói: "Hậu cung này là nơi người ta thấy người sang bắt quàng làm họ, thấy người hèn đạp cho xuống đất, sao có thể chỉ dựa vào một lớp trang điểm mà thay đổi cách nhìn của người khác đối với nô tỳ được."

Ta vừa trang điểm cho nàng vừa an ủi: "Chính là ‘sắc đẹp là sức mạnh, còn hơn cả lời nói’, nhìn thấy thứ xinh đẹp tâm tình tự nhiên sẽ tốt lên, tâm tình tốt tự nhiên sẽ không làm khó ngươi."

"Thật như vậy sao?"

"Ừm, đại khái là ý nghĩa của câu ‘lòng yêu cái đẹp, ai cũng có’, đừng nói chuyện, nhìn lên trên."

Cầm lấy bộ dụng cụ trang điểm tự làm lúc rảnh rỗi, tuy đơn sơ, nhưng dù sao cũng tốt hơn chỉ dùng hai ngón tay.

Trong lúc nghe Cẩm Tú lải nhải, một lớp trang điểm làm nổi bật ưu điểm của nàng đã hoàn thành.

2

Cẩm Tú ngây người nhìn bản thân trong gương đồng, há hốc miệng mãi không ngậm lại được.

Nhìn ta, rồi lại nhìn gương đồng, cuối cùng không nhịn được nữa, bất chấp lễ nghi chạy vội ra sân nhìn vào chum nước.

Chạy về, nàng kích động nắm tay ta: "Chủ tử! Người đang vẽ lên mặt nô tỳ sao?! Đây là quỷ phủ thần công gì vậy, ngay cả mắt của nô tỳ cũng to hơn rồi."

Ta cười đùa: "Chỉ là kẻ thêm đường viền mắt thôi mà, có cần phải khoa trương vậy không?"

Cẩm Tú liền tuôn ra một tràng lời khen ngợi: "Chủ tử, người quả thực là thần tiên chuyển thế, lại còn có tiên thuật thay đổi dung nhan!"

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán ta, sợ nàng tiếp tục nịnh nọt thì phân lệ cũng sắp phát hết.

Vừa đẩy nàng ra khỏi cửa cung vừa nói: "Thôi thôi, chủ tử ngươi còn thi triển tiên thuật người gặp người thương cho ngươi nữa đấy, mau đi thử nghiệm xem sao."

Cẩm Tú quay đầu lại, vẻ mặt mong chờ hỏi: "Thật sao?! Nô tỳ nóng lòng muốn thử rồi!" 

Đợi tiểu nha đầu lắm mồm kia đi đến Nội vụ phủ, ta một mình ngồi xổm trong cái sân nhỏ, chống cằm suy nghĩ.

Nghĩ một hồi, ta vỗ đùi đứng dậy, nói làm liền làm.

"Tiểu Lâm Tử! Tiểu Tín Tử! Ra giúp ta dọn ít đồ!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play