4

"Tham kiến Hiền phi nương nương."

Hiền phi nghi hoặc nhìn chủ tớ hai người chúng ta đang quỳ trên mặt đất: "Không phải nói là một tiểu cung nữ mới đến trang điểm cho bổn cung sao?"

"Không dám lừa gạt nương nương, dung mạo hôm nay của Cẩm Tú chính là do thiếp làm, chỉ vì không muốn gây chuyện thị phi nên mới bảo nàng ấy nói là do tiểu cung nữ trang điểm."

Hiền phi đánh giá ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt không tin tưởng nói: "Ngươi còn có tài nghệ này?"

Ta khiêm tốn cười nịnh: "Nương nương thử một lần sẽ biết."

Nàng ta gật đầu, theo sự hướng dẫn của ta ngồi xuống trước bàn trang điểm, ta quan sát kỹ lưỡng đặc điểm khuôn mặt của nàng ta.

Với tư cách là một chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã hình dung ra lớp trang điểm phù hợp cho nàng ta.

Kỳ thực, các nương nương trong thâm cung quanh năm không ra khỏi cửa, ra ngoài có lọng che nắng lại còn có kiệu nâng, làn da rất ít bị tổn thương bởi tia tử ngoại.

Hiền phi ngoài ba mươi tuổi, ở thời hiện đại của chúng ta chính là lúc bắt đầu có vẻ đẹp trí tuệ, nhưng trong hậu cung lại là lúc bắt đầu già đi.

Ta lấy điểm mạnh che điểm yếu, trang điểm cho nàng ta theo phong cách trong sáng quyến rũ, tập trung vào phần môi, làm nổi bật nét trẻ trung.

Khi ta dừng tay, Hiền phi ngây người nhìn mình trong gương đồng hồi lâu không nói gì.

"Đây, đây là thủ pháp gì, sao lại khác biệt nhiều như vậy so với kiểu trang điểm và chất liệu mà chúng ta vẫn dùng?"

"Không dám giấu giếm nương nương, bình thường thiếp thích nghiên cứu dịch dung thuật, những thủ pháp này đều là cải tiến từ dịch dung thuật trong cổ thư."

Hiền phi gật gù: "Quả nhiên xứng đáng được gọi là dịch dung."

Nhìn vẻ mặt hài lòng của nàng ta, ta liền thay đổi kiểu tóc cho nàng ta, giảm bớt trâm cài cầu kỳ, khiến tổng thể trông càng thêm thanh thuần khả ái.

Hiền phi soi gương trái phải, tấm tắc khen ngợi: "Không thể lãng phí lớp trang điểm xinh đẹp thế này, đi thôi, mang canh ngọt đi thăm Hoàng thượng."

Quả nhiên.

Tối hôm đó, Hoàng thượng liền ghé thăm Hiền Phúc cung đã lâu không được sủng ái.

Ta ngủ một giấc ngon lành đến sáng, vừa mở mắt đã thấy một trăm lượng bạc trắng đặt trên bàn.

Đỗ Quyên của Hiền Phúc cung vui mừng hành lễ với ta: "Cẩn quý nhân, thật sự đa tạ bàn tay khéo léo của người, đây là chủ tử nhà ta thưởng cho người. Nương nương nói Hoàng thượng tối nay còn muốn đến, giờ ngọ sẽ lại đến tìm người dịch dung."

Nhìn những thỏi bạc trắng lóa, ta vui vẻ gật đầu: "Hoan nghênh, hoan ngênh!"

5

Hiền phi được sủng ái trở lại đã gây ra không ít xôn xao trong hậu cung, đặc biệt là việc Hoàng thượng liên tục ba đêm triệu hạnh, khiến hậu cung vốn yên ả bỗng nổi sóng.

Có tiền rồi, ta và Cẩm Tú không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, vui vẻ thưởng hoa trong Ngự Hoa Viên, bàn bạc sắm sửa y phục mùa đông.

"Chủ tử, nô tỳ nghe nói có loại túi sưởi được bọc bằng vải tốt, ôm vừa không nóng tay lại ấm áp, đến lúc đó sẽ mua cho người một cái, ôm cho ấm áp qua mùa đông."

Một tiếng thút thít khe khẽ vang lên, ta và Cẩm Tú nhìn nhau, lần theo tiếng khóc tìm đến.

"Ư…ư…"

"Ai? Ai ở đó?"

Tiếng khóc đột ngột im bặt, ta nhíu mày tiếp tục đi về phía trước, một bóng lưng mảnh mai co ro ngồi sau hòn non bộ.

"Là ai?"

Người nọ hoảng hốt quay đầu lại, nước mắt đầm đìa, mím môi nhìn chúng ta.

Bộ dạng đáng thương đó khiến ta động lòng, bản thân vốn luôn cẩn trọng giữ mình cũng không nhịn được mà quan tâm.

"Nhìn y phục của ngươi, ngươi là phi tần cung nào, sao lại trốn ở đây khóc?" 

Nàng bĩu môi: "Ngươi là ai, tại sao ta phải nói cho ngươi biết."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play