Hai tiểu thái giám trẻ tuổi gầy yếu miễn cưỡng thò đầu ra, vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Tổ tông, hiện tại chúng ta sắp không có gì ăn rồi, còn bắt chúng ta làm việc nặng, làm sao mà làm nổi chứ."
"Không muốn làm cũng được, ngày mai ta sẽ trả các ngươi về Nội vụ phủ, đến lúc đó bị điều đi đâu làm việc nặng cũng đừng trách ta!"
Họ ở lại chỗ ta, tuy cuộc sống không tính là tốt, nhưng ta không bạc đãi hạ nhân.
Đối với hành vi lười biếng của họ, ta cũng thường làm ngơ.
Nếu bị trả về Nội vụ phủ, những ngày tháng thoải mái này coi như chấm dứt.
Bỏ ngoài tai tiếng lầm bầm của họ, ta chỉ huy họ sắp xếp Đông sương phòng theo yêu cầu của ta.
Mục tiêu hàng đầu là, tận dụng tối đa ánh sáng tự nhiên để hỗ trợ công việc trang điểm sau này của ta.
Ta tin rằng một vòng khoe khoang của Cẩm Tú, ít nhiều gì cũng sẽ mang lại cho ta một chút khách hàng.
Cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị.
"Chủ tử! Nô tỳ về rồi! Người xem, phân lệ tháng này của nô tỳ, vậy mà một chút cũng không bị thiếu!"
Đối với những phi tần thất sủng như chúng ta, việc phân lệ bị người của Nội vụ phủ bớt xén là chuyện thường như cơm bữa.
Hôm nay vậy mà lại nhận đủ bạc, quả thực khiến người ta vô cùng bất ngờ.
3
"Hôm nay Ngô tổng quản nhìn nô tỳ đến đờ người ra, nói nô tỳ là tiên nữ hạ phàm, còn liên tục hỏi sao nô tỳ bỗng nhiên lại xinh đẹp ra thế. Tử Uyển ở Thúy Vân điện cùng mấy người khác còn lén lút hỏi nô tỳ học trang điểm ở đâu, sao mà tự nhiên xinh đẹp thế."
Vừa nghe thấy có vẻ như sắp có khách, ta liền vươn cổ hỏi: "Vậy ngươi có nói là ta trang điểm không?"
Cẩm Tú ngẩng đầu, vẻ mặt chờ được khen ngợi: "Đương nhiên là không rồi! Bí mật của chủ tử, nô tỳ tự nhiên là giữ kín như bưng."
Ta nhắm mắt lại, vỗ mạnh lên trán: "Quên mất!"
Nha đầu ngốc này, quan niệm giai cấp đã ăn sâu vào m.á.u thịt, ta cũng phải mất một thời gian dài mới thay đổi được nàng thành ra như bây giờ.
Trước đây nàng chỉ biết quỳ rạp xuống đất nói: "Nô tỳ không dám."
"Chủ tử, chẳng lẽ Cẩm Tú lại làm sai gì rồi sao?"
Ta gượng cười an ủi: "Không thể nói ngươi sai, là ta không dặn dò trước."
Cẩm Tú vừa nghe, lại tự trách cúi đầu: "Chủ tử, nô tỳ thật sự là ngu ngốc."
"Cẩm Tú của ta sao lại ngu ngốc, từ nhỏ đã thông minh, là ta không nói rõ ràng. Hay là thế này, lần sau có người hỏi, ngươi cứ lén nói với họ là tiểu cung nữ mới đến cung của chúng ta."
Ta cũng lo lắng nếu nói thẳng là Cẩn quý nhân trang điểm, những tiểu cung nữ hoặc chưởng sự cô cô sẽ không dám đến, hoặc lấy cớ vi phạm cung quy mà làm khó ta.
"Vâng vâng, lần này nô tỳ nhất định sẽ làm tốt."
Ta mỉm cười xoa đầu nàng: "Ta tin ngươi."
Quả nhiên, ngày hôm sau.
"Cẩm Tú, ra ngoài một chút."
Một tiểu cung nữ nhỏ giọng gọi bên ngoài Vĩnh Xuân cung.
Cẩm Tú vui vẻ xoay người đáp lời, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cung.
Ta ngân nga hát, loay hoay với quầy hàng trang điểm của mình.
Chưa đầy một khắc, Cẩm Tú chạy vào, thở hổn hển: "Chủ, chủ tử, có, có người muốn tìm chúng ta trang điểm!"
Nghe thấy có khách đến, ta bật dậy khỏi ghế: "Ai!"
"Hiền phi nương nương ở cung bên cạnh!"
Ta giật mình làm rơi cả cọ trang điểm xuống đất, không nhịn được đi qua đi lại, kích động nói: "Quả nhiên là ba năm không mở chợ, một lần mở đủ lời ba năm.."
Đi thôi.
Mau lên, nghênh đón thần tài thôi!