07

Giang Trì Dã hình như không biết hôn lắm.

Có vài lần anh vô tình cắn tôi.

Tôi khẽ rên nhắc nhở: 

“Giang Trì Dã, đừng cắn.

Anh không biết hôn sao?

Anh chưa từng hôn con gái à?

Thôi được rồi, há miệng...”

“Lý Vụ.”

Bàn tay nóng bỏng của Giang Trì Dã bỗng nhiên nắm lấy gáy tôi.

Hơi thở của anh có chút rối loạn, phả nhẹ bên tai tôi.

“Lại một lần nữa.”

Lần này, nụ hôn của anh sâu và cuồng nhiệt.

Như muốn nuốt chửng tôi, đầu lưỡi bị mút đến tê dại.

Tôi mất hết lý trí, mềm nhũn trong vòng tay anh, gần như không đứng vững.

Cho đến khi bàn tay to lớn của anh đặt lên đuôi tôi ở phía sau.

“Lý Vụ?”

Đáy mắt Giang Trì Dã đầy dục vọng, thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tôi suýt nữa hét lên.

May mà đầu óc vẫn còn hoạt động nhanh nhạy: “Là đồ chơi thôi mà, anh đừng chạm vào được không?”

Bàn tay Giang Trì Dã đột nhiên siết chặt hơn.

Tôi cảm nhận rõ sự khó chịu bất ngờ của anh.

“Lý Vụ. Giỏi trò đấy nhỉ.”

Anh cắn nhẹ lên môi tôi: “Thì ra em chẳng ngoan chút nào.”

08

Tôi không thể giải thích, chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện.

Tôi ôm cổ anh, hôn lên môi, cằm, yết hầu của anh.

Mong anh chìm đắm trong nụ hôn, quên mất cái đuôi của tôi.

Giang Trì Dã quả nhiên mắc bẫy, anh ôm tôi, siết chặt vào lòng.

Đáp lại mãnh liệt hơn.

Mãi đến hai mươi phút sau.

“Giang Trì Dã... đừng mà.

Đủ rồi, đầu em choáng quá.

Thật sự không cần nữa, đã hôn đủ rồi, thật đấy, anh dừng lại được không?”

Đuôi biến mất, tai cũng yên tĩnh lại.

Tôi cố đẩy người đàn ông trước mặt ra.

Muốn nhanh chóng về ký túc xá.

Tắm rửa, rồi thay quần áo.

Thay từ trong ra ngoài.

Khó chịu quá, chặt quá, siết đến mức sắp nổ tung.

“Cái đó... vừa rồi thật sự cảm ơn anh.”

Tôi ôm lấy n.g.ự.c đang âm ỉ đau, cúi chào anh.

Là thật tâm thật lòng cảm ơn anh.

“Cũng muộn rồi, mai em còn phải học sáng, em lên phòng đây.”

Nói xong tôi định chuồn.

Giang Trì Dã lại đưa tay nắm lấy cổ tay tôi.

“Cứ thế mà đi à?”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh còn chuyện gì sao?”

“Em thì sướng rồi, tôi còn chưa.” Giọng Giang Trì Dã khàn khàn, đúng là thật quyến rũ. 

“Vậy phải làm sao?”

“Em nói xem.”

Tôi suy nghĩ cẩn thận.

Mẹ tôi nói, trong vòng nửa năm sau khi thức tỉnh.

Cứ thứ hai, thứ tư, thứ sáu, chủ nhật là tôi sẽ động dục.

Nhất thiết phải có bạn đời cố định.

Tôi mím môi, nghiêm túc đánh giá Giang Trì Dã.

Chắc không có người đàn ông nào thích hợp hơn anh.

“Vậy mai chúng ta vẫn

gặp nhau lúc này nhé?” 

Giang Trì Dã nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới gật đầu: “Được, tối mai, không gặp không về.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play