Mùi hương hormone nồng đậm.
Giống như thuốc kích thích của tộc tôi vậy.
Tôi thấy đầu óc choáng váng.
Giang Trì Dã cúi đầu nhìn tôi: “Lý Vụ, phải làm sao em mới nín khóc?”
Ưm, giọng anh cũng thật dễ nghe.
Sao trước đây tôi không nhận ra giọng anh hay như vậy nhỉ?
Tôi nghĩ lung tung đủ thứ.
Thích anh gọi tên tôi như thế này quá, lúc hôn chắc sẽ khàn hơn một chút, quyến rũ hơn nữa nhỉ?
Hai tai tôi cũng bắt đầu ngọ nguậy muốn chui ra ngoài.
Tôi vội vàng đưa tay lên giữ chặt.
Nhưng mà, nguy rồi, sắp không kiểm soát được nữa.
Tôi chỉ có thể cắn môi, cầu xin anh: “Muốn hôn.”
06
Giang Trì Dã hơi nhướng mày.
“Hôn thế nào?”
Tôi cắn môi, răng nghiến vào làn môi mềm mại.
Nghĩ đến lúc trước Trần Diễm hôn mình thế nào.
Nghĩ đến trong sách nhỏ vẽ ra sao, miêu tả thế nào.
Muốn không để lộ nguyên hình, chỉ có “sướng”.
Mặc dù tôi không phải con người.
Nhưng vẫn hơi ngại ngùng.
Tôi che tai, nhỏ giọng nói: “Hôn đến khi nào em thấy sướng thì thôi, được không?”
Giang Trì Dã khẽ cong môi.
Anh cúi người xuống, sống mũi cao thẳng gần như chạm vào chóp mũi tôi.
“Lý Vụ.”
“Dạ.”
“Em có biết thế nào gọi là hôn đến sướng không?”
Tôi chớp chớp đôi mắt đỏ hoe.
Đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.
Khoảng cách quá gần.
Hơi thở của anh phả vào chóp mũi tôi.
Nóng bỏng, thiêu đốt.
Mùi hương dễ chịu trên người anh càng như sóng trào vây lấy tôi.
Máu nóng sôi trào.
Gần như muốn phá vỡ mạch máu.
Quan trọng nhất là, Giang Trì Dã ở khoảng cách gần như vậy.
Đẹp trai đến mức khiến trái tim tôi loạn nhịp, không thể nào kìm nén được.
Tôi ngẩng mặt lên, hôn anh.
Cũng không quên nhắm mắt lại.
Trước đây Trần Diễm luôn nói mắt tôi quá to, quá trong.
Khi hôn, anh ta sẽ cảm thấy tội lỗi, nên dặn tôi nhất định phải nhắm mắt lại.
Tôi rất ngoan ngoãn
nghe lời.
Giang Trì Dã không đẩy tôi ra.
Ngược lại, chỉ một giây sau.
Anh đột nhiên kéo tôi từ dưới đất dậy.
Ấn tôi vào một cái cây nhỏ bên cạnh, đảo khách thành chủ.