09

Quần áo trước đây đều không mặc được nữa, kể cả đồ lót.

May mà mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn quần áo mới vừa cỡ cho tôi.

Hôm sau, trước buổi hẹn, tôi tắm rửa và thay đồ mới.

Đồ hơi ôm sát, tôn dáng lắm.

Tôi nhìn mình trong gương, bỗng thấy hơi ngại ngùng.

Cô bạn cùng phòng bỗng chạy đến véo tôi một cái: “Trời, không ngờ lại nở nang thế này! Con nhóc này, cậu ăn cái gì mà tự dưng “có hàng” thế?”

Tôi không thể giải thích được, đành ậm ừ cho qua chuyện.

“Cậu trang điểm à? Phấn mắt, má hồng màu gì thế? Sao nhìn quyến rũ vậy?”

“Để tớ về rồi mách cho.”

Thực ra tôi không hề trang điểm, sau khi bản thể thức tỉnh thì tự nhiên sẽ càng ngày càng xinh đẹp.

Đặc biệt là, sau khi trải nghiệm chuyện tình ái, sẽ dần dần đạt đến đỉnh cao.

Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Nhưng mà, tôi vừa định xuống lầu thì bỗng cảm thấy cơ thể có chút khác lạ.

Thời gian còn sớm mà, sao lại có phản ứng mạnh mẽ thế này?

Tôi vội vàng lật cuốn sổ mẹ đưa cho.

Mị Ma sau khi trưởng thành thức tỉnh, sẽ lấy thất tình lục dục làm thức ăn.

Đặc biệt là ba tháng đầu, nhu cầu sẽ ngày càng tăng.

Nếu không được thỏa mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ bản thể.

Vì vậy, tốt nhất là nên sớm “về chung một nhà” với bạn đời cố định.

Tôi choáng váng.

Vội vàng chạy xuống lầu.

Thời gian còn sớm, Giang Trì Dã vẫn chưa đến.

Tôi đi loanh quanh dưới lầu, buồn chán vô cùng.

Vô tình đụng phải một người.

“Lý Vụ?”

Giọng Trần Diễm vang lên, có vẻ khá bất ngờ.

Tôi cũng rất bất ngờ, vội lùi lại một bước né tránh.

“À, xin lỗi.”

“Cậu tìm tôi?”

Trần Diễm nhìn tôi, đáy mắt ánh lên vẻ kinh diễm khó giấu.

“Cậu ăn mặc thế này, trông cũng khá đẹp đấy.”

“Không phải, tôi không tìm cậu.”

Tôi sốt ruột, mắt lại bắt đầu đỏ hoe.

Trần Diễm liền cười, nhưng lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Lý Vụ, tôi ghét con gái cứ bám riết lấy mình, đừng như vậy.”

“Thật sự không phải, tôi đang đợi người.”

“Được rồi, cậu cứ đợi đi, tôi đi trước.”

Trần Diễm rõ ràng không tin, khóe môi càng thêm ý cười: “Miệng còn cứng lắm.”

Anh ta nghe máy Từ Nhiễm rồi xoay người bỏ đi.

Tôi thì sắp đứng không vững nữa.

Chỉ có thể ngồi xổm xuống đất chờ.

Giang Trì Dã đến, tôi mừng rỡ đứng dậy: “Anh đến rồi!”

Nhưng hai chân bủn rủn, suýt nữa thì quỳ xuống.

Anh vội vàng đưa tay đỡ tôi, tôi lại ngã nhào vào eo anh.

Ưm. 

Hóa ra không phải màu xám làm nó trông to hơn.

Mặt tôi nóng bừng, mắt long lanh sóng nước.

“Lý Vụ, em không sao chứ?”

“Giang Trì Dã.”

Tôi nắm chặt cánh tay anh, lòng bàn tay nóng ẩm, đầu ngón tay run rẩy: “Em muốn.”

Anh dường như hơi sững người.

Tôi đã nhào tới, ôm chặt lấy anh.

Cơ thể chúng tôi như hai mảnh ghép hoàn hảo, khít khao đến từng milimet.

Cả người Giang Trì Dã căng cứng.

Yết hầu anh chuyển động mạnh, đường quai hàm cũng

cứng lại.

“Lý Vụ.”

Anh nắm lấy tay tôi, giọng trầm khàn, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan nào, ở đây không được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play