04
“Đại lão, giúp tôi ứng phó chút đi, tôi còn có hẹn.”
Giang Trì Dã mặc hoodie, đeo tai nghe.
Gương mặt đẹp trai, nhưng thần sắc lạnh lùng.
Anh rất cao, cao hơn Trần Diễm.
Chân dài, vai rộng.
Còn về dáng người.
Tôi nhớ có lần đến căn hộ ngoài trường tìm Trần Diễm.
Giang Trì Dã vừa chạy bộ về.
Anh cởi trần, chỉ mặc quần thể thao màu xám nhạt.
Cơ bắp đỉnh thật.
Còn có chỗ đó...
Tôi nuốt nước bọt.
Có lẽ chỉ là do màu xám trông to hơn thôi.
Giang Trì Dã tháo tai nghe, nhìn xuống tôi.
Ánh mắt tôi lập tức dính chặt vào ngón tay anh, không rời ra được.
Dài thật.
Tôi đang nói về ngón tay.
Cũng rất mạnh mẽ.
Vẫn là nói về ngón tay.
Hôm đó ở căn hộ của Trần Diễm, tôi suýt ngã khỏi sofa.
Giang Trì Dã chỉ dùng một tay đã kéo tôi lên.
Tuy tôi chưa dậy thì lần hai.
Nhưng cũng cao mét sáu mốt đấy!
“Thôi, coi như tôi chưa nói, biết cậu không thích lo chuyện bao đồng mà.”
Trần Diễm vừa dứt lời.
Giang Trì Dã bỗng “Ừ” một tiếng.
“Cậu đồng ý rồi?”
Giang Trì Dã gật đầu, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
Trần Diễm lại cau mày.
Nhưng Từ Nhiễm đã bực bội: “Trần Diễm, anh không đi thì tôi đi.”
“Được rồi, làm phiền cậu, đừng để cô ấy khóc lóc tìm sống tìm c.h.ế.t là được.”
Trần Diễm vội vàng dặn dò.
Lúc đi còn quay lại nhìn tôi.
Nhưng ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào Giang Trì Dã.
Căn bản không chú ý tới anh ta.
05
Trần Diễm và Từ Nhiễm lái xe rời đi.
Giang Trì Dã cất tai nghe, bước tới trước mặt tôi.
Tôi vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, bé xíu một cục.
Hai tay vòng ra sau lưng, giữ chặt váy bị đuôi nâng lên thành một cục tròn nhỏ.
Giang Trì Dã đứng rất gần tôi.
Tôi ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Hoàn toàn khác với Trần Diễm.