2.
Đêm đầu tiên, đúng mười hai giờ, một đám đầu gấu tóc vàng hoe ngồi xổm trước cửa nhà tôi, ném tàn thuốc về phía tôi, buông lời tục tĩu.
Ngày hôm sau, bác bảo vệ gõ cửa, nói rất nhiều hàng xóm đã than phiền, yêu cầu chúng tôi nhanh chóng dọn đi.
Tôi năn nỉ bác: "Bác ơi, cháu sắp có tiền rồi, cho cháu xin thiếu thêm vài ngày nữa được không ạ?"
Bác thở dài, lắc đầu bỏ đi.
Tối ngày thứ ba, tôi đứng trước cửa hàng cơm, vẫn chưa nhận được tiền chuyển khoản.
Bấm số đến năm lần, cuối cùng cũng ghép đủ số điện thoại của Giang Thịnh.
Phải đi xin tiền người mình thích, thật chẳng biết xấu hổ thế nào.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo a lô ở đầu dây bên kia, tôi mới nhận ra miệng mình cứng đờ, chẳng thể mở lời.
Giang Thịnh vội vàng giải thích:
"Trục Trục à, thẻ của anh bị bố mẹ tịch thu rồi..."
Anh ấy thở dài, "Em đợi thêm chút nữa nhé, anh sẽ thuyết phục họ. Bây giờ anh đang đi dạy kèm, có lương sẽ chuyển ngay cho em..."
Bên ngoài lại có người đập cửa ầm ầm, tôi gần như không nghe thấy anh anh ấy nói gì nữa, cũng chẳng nhớ mình đã cúp máy lúc nào.
Lương Tiêu đến tìm tôi chính vào lúc này.
3.
Người đến tìm tôi là một thanh niên đeo kính gọng vàng, nói giọng Quảng Đông pha lẫn tiếng phổ thông.
Anh ta nói sếp của anh ta muốn trả nợ thay tôi, còn tôi phải làm gì thì đợi gặp mặt sếp rồi sẽ bàn.
Tôi đã mường tượng ra hình ảnh những ông chủ già nua, miệng đầy răng vàng, mặt mũi lấm tấm đồi mồi trong phim TVB.