Cùng đường rồi, cái gì cũng phải thử xem sao, không được thì chạy cũng chưa muộn. 

Gặp mặt rồi, mọi chuyện lại diễn ra ngoài dự đoán.

Hắn ta cao ráo, da dẻ trắng trẻo, mặc một chiếc hoodie xám trùm đầu.

Trông trẻ măng và dễ bị lừa gạt lắm.

Những ngón tay thon dài của hắn ta đang cầm chiếc tay cầm chơi game, khóe miệng lộ ra một đoạn que kẹo mút trắng, liếc nhìn tôi một cái nhàn nhạt, "Biết tôi không?"

Tôi lắc đầu.

Hắn ta không nói gì nữa, ném cây kẹo trong miệng vào thùng rác, rồi bắt đầu một ván game mới.

Cô thư ký dẫn tôi đến đã rời đi, tôi nghe tiếng s.ú.n.g đạn, tiếng chửi rủa trong game, bồn chồn quan sát căn biệt thự.

Đợi đến khi ván game kết thúc, tôi mới lấy hết can đảm hỏi: "Thưa ngài, nếu ngài đồng ý giúp tôi trả nợ, tôi cần phải làm gì ạ?" 

Lúc này hắn ta mới đứng dậy, đút tay vào túi quần, chậm rãi bước đến trước mặt tôi.

Hắn ta cao quá, tôi phải ngước đầu lên nhìn.

Khóe môi hắn ta nhếch lên một nụ cười, cúi đầu xuống gần sát mắt tôi. Tôi ngửi thấy một tia nguy hiểm, lùi lại vài bước.

"Ừm... cũng được đấy."

Tôi ngửi thấy mùi cam quýt thoang thoảng từ miệng hắn ta.

"Tôi bị cắm sừng rồi, cô giúp tôi trả thù lại."

Tôi sững người.

Hắn ta nằm xuống sofa, xé vỏ kẹo, lười biếng nói: "Tuần sau ăn mặc đẹp vào, nếu làm tốt, tôi sẽ chuyển cho cô năm mươi trước."

Năm mươi vạn, nói ra từ miệng hắn ta nghe cứ như năm mươi đồng.

Trên đường về nhà, tôi vẫn k

hông dám tin mình lại gặp phải một tên công tử bột ngốc nghếch như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play