Tôi được kim chủ bao nuôi ba năm.
Đêm cuối cùng hoang đường ấy, hắn ta ném ba triệu tiền mặt lên giường, chữ “cút” hoà quyện trong làn khói thuốc phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi ho sặc sụa.
Tôi cầm tiền rời đi, thề sẽ quên đi đoạn quá khứ đen tối này.
Sau đó, nhà tôi bỗng dưng giàu lên.
Tối hôm trước lễ đính hôn với bạn trai, tôi nhận được một email ẩn danh. Mở ra xem, tôi suýt ngất.
Bên trong là ảnh nóng của tôi và kim chủ.
Tôi gọi điện cho kim chủ, hỏi hắn ta đã tìm ra kẻ ẩn danh chưa.
Không ngờ, đầu dây bên kia lại vang lên lời đe dọa lạnh lùng: "Bảo bối, nếu em không quay lại bên anh, thì cứ chờ thân bại danh liệt đi."
1.
Giọng hắn ta khàn đặc, nói năng không rõ ràng lắm, tôi nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Lương Tiêu, anh có ý gì?"
Trong điện thoại vang lên tiếng uống nước, những bọt khí li ti nổi lên rồi vỡ tan.
Tôi vô thức l.i.ế.m môi.
Đối đầu với kẻ biến thái, bảo không căng thẳng là nói dối.
Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ, giọng điệu cà lơ phất phơ: "Ngày em đính hôn, Giang Thịnh và bố mẹ hai bên sẽ cùng nhận được một tài liệu, đó là..."
"Quà mừng của anh."
Tôi cau mày: "Lương Tiêu, tôi với anh đã chẳng còn quan hệ gì nữa, anh bị bệnh à?"
Tiếng cốc thủy tinh đặt xuống bàn vang lên, giọng người đàn ông trầm xuống: "Trục Trục, anh cũng mong chúng ta không ai làm phiền ai, nhưng lần này là em vượt quá giới hạn trước."
"Tôi vượt quá giới hạn thế nào?"
Giọng hắn ta đột nhiên lạnh băng: "Với ai cũng được, trừ Giang Thịnh."
Một giây sau, tiếng ly vỡ vụn gõ mạnh vào màng nhĩ, điện thoại bị cúp máy.
…
Làm tình nhân của Lương Tiêu ba năm, tôi hiểu rõ hơn ai hết, hắn ta chính là một kẻ điên khôn khéo đến đáng sợ.
Chuyện dây dưa với Lương Tiêu bắt nguồn từ một câu chuyện phá sản cũ rích.
Dự án bất động sản của bố tôi, Tố Tích Quốc, bị bỏ hoang, một đêm nợ hàng chục triệu, chủ nợ lên đến gần trăm người.