4

Ta bị đưa vào tẩm phòng.

Lục Hoài Xuyên hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt u ám đáng sợ.

"Tống Cẩm Kiều, nó không biết, ngươi cũng không biết thân phận của mình sao?"

Ta lùi lại một bước, gỡ tay hắn, khóe môi vương ý cười lạnh lùng.

"Thân phận của ta? Ta có thân phận gì?"

Hắn nhướng mày: "Ngươi đang trách trẫm sao?"

Ta quay đầu đi, cố nén cảm giác nghẹn ngào dâng lên nơi cổ họng:

"Thiếp không dám. Thiếp chỉ là một nữ tử yếu đuối, không dám bất kính với quân vương, cũng không dám trái mệnh cha mẹ, không rõ Hoàng thượng nói vậy là có ý gì."

Hắn nhìn ta một hồi, cuối cùng bật cười.

Hắn kéo ta vào lòng, giọng nói dịu dàng:

"Được rồi, tính khí còn lớn hơn cả trẫm. Trẫm biết ngươi chịu nhiều ấm ức.”

"Là trẫm sơ suất. Trẫm cũng chỉ nghe nói người đi theo làm của hồi môn là Tứ tiểu thư, không ngờ lại là ngươi."

Ta giãy giụa không thoát, dứt khoát nhào vào lòng hắn, khóc lớn:

"Ta là thiếp của con trai ngài, ngài sao dám chạm vào ta?"

Hắn nheo mắt, ánh nhìn thêm sâu thẳm, ôm ta chặt hơn, giọng khàn khàn:

"A Kiều, ngươi là người của trẫm. Trẫm sẽ không để ngươi gả cho kẻ khác.”

"Chuyện lần này, trẫm sẽ nghĩ cách. Ngươi yên tâm, Nhị hoàng tử không dám động vào ngươi đâu."

Ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng:

"Vậy khi nào ngài để ta vào cung?"

Hắn khựng lại, nhanh chóng nhíu mày:

"A Kiều, đừng làm khó trẫm."

Ta không hỏi thêm, ngoan ngoãn ôm lấy hắn, giọng dịu dàng như hương lan:

"Thiếp biết rồi, thiếp sẽ chờ Hoàng thượng."

Ở một góc không ai nhìn thấy, nụ cười không hề chạm tới đáy mắt ta.

Trên đường về phủ Nhị hoàng tử, đích tỷ vẫn còn ngất.

Nhị hoàng tử chăm chú nhìn ta, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Ta khẽ mở mắt:

"Điện hạ, có chuyện gì?"

Hắn trầm giọng:

"Ngươi sao có thể là người của phụ hoàng? Ta còn tưởng hậu cung ba ngàn giai lệ, phụ hoàng chỉ xem trọng mỗi Quý phi. Thì ra ngầm nuôi một tiểu mỹ nhân.”

"Ngươi có biết ánh mắt phụ hoàng nhìn ta là như thế nào không?"

Hắn nheo mắt, giọng điệu pha chút châm biếm:

"Đáng tiếc thật… thiếp thất tự dâng đến cửa lại không thể chạm vào, còn vô cớ chuốc lấy sự ghét bỏ của phụ hoàng. Đám nữ nhân nhà họ Tống các ngươi đúng là giỏi thật."

Ta cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, giọng nhẹ nhàng tựa như qua một tấm màn mỏng:

"Điện hạ nói phải. Thiếp cũng thấy đáng tiếc."

Trong không gian yên lặng, Lục Doãn hơi nín thở, dường như nghĩ đến điều gì đó khó tin, nhìn ta chăm chăm:

"Ý ngươi là gì?" 

Ta nhìn hắn, ánh mắt mờ ảo như sương, giọng thì thầm:

"Hoàng thượng đã lớn tuổi, điện hạ nghĩ sao?"

Khi trở về phủ, đích tỷ mới từ từ tỉnh lại.

Ban đầu nàng ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy ta, ký ức ùa về, ánh mắt nàng thay đổi ngay lập tức.

Không chờ lâu, nàng giơ tay định tát ta.

Người ngăn lại là Nhị hoàng tử Lục Doãn.

Đích tỷ trừng lớn mắt, không thể tin nổi:

"Ngài dám giúp nàng ta?”

"Ngài không thấy sao, nàng ta lại dám cùng Hoàng thượng—"

Lời chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Doãn chặn lại.

Hắn trầm giọng:

"Nếu ngươi không muốn chết, hãy nuốt tất cả những gì ngươi thấy hôm nay vào bụng."

Đích tỷ run rẩy đến mức cằm cũng lập cập, miệng mấp máy không nói thành lời. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play