1
Tin tức Tống Quý phi mang thai lan truyền, cả phủ Vĩnh Ninh Bá đều sôi sục.
Lão phu nhân đích thân tiếp chỉ ban thưởng, xúc động đến nỗi tay cũng run rẩy:
"Đây đúng là chuyện vui lớn! Không biết nương nương có khỏe không?"
Thái giám tuyên chỉ mỉm cười đỡ bà đứng dậy:
"Có Hoàng thượng bên cạnh, nương nương khỏe lắm.”
“Quý phi có thai, Hoàng thượng rất vui, lại nghe nương nương nhắc đến phủ này có nhiều cô nương xinh đẹp, liền ban thưởng nhiều thứ, để các cô nương chia nhau."
Nói đoạn, như vô tình mà liếc nhìn ta một cái.
Ta đứng trong góc, cả người rã rời.
Cả đêm không ngủ, vừa về đến nơi đã bị gọi ra sân chờ thánh chỉ, suýt chút nữa đứng không vững.
May mà không ai chú ý.
Đợi mọi người tản đi hết, ta lặng lẽ theo sau đám đông trở về chính sảnh.
Lão phu nhân vẫn trong trạng thái hưng phấn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười sảng khoái.
Cũng đúng, phủ Vĩnh Ninh Bá vốn nhân tài thưa thớt, chỉ dựa vào người quý phi này mà gắng gượng duy trì danh tiếng.
Đáng tiếc, dù quý phi được sủng ái bao năm cũng chưa có con nối dõi.
Giờ nàng mang thai, tất nhiên ai nấy đều mừng rỡ.
Đích mẫu cũng tới góp vui, nịnh nọt:
"Nương nương đã mang thai, nếu sinh được một hoàng tử, các cô nương trong phủ vừa có cô cô là quý phi, lại thêm biểu đệ là hoàng tử, hôn sự chắc chắn sẽ thêm phần tốt đẹp."
Nói xong liền vỗ nhẹ vai đích tỷ, ánh mắt nàng vẫn chăm chú dán vào bộ trang sức vừa được ban thưởng.
Theo ánh mắt nàng, là một bộ trâm cài vàng nạm bảo thạch, đính thêm ngọc trai sáng lấp lánh, vô cùng bắt mắt.
Đây là cống phẩm từ Tây Man, ta từng thấy ở chỗ Lục Hoài Xuyên.
Khi đó ánh đèn mờ tối, chỉ có viên dạ minh châu trên mũ miện tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Thấy ta ngẩn ngơ, hắn mỉm cười cúi xuống hôn ta:
"Đồ ngốc, nhìn bộ dáng của nàng như chưa từng thấy thứ tốt bao giờ. Sau này ta sẽ tặng cho nàng."
Hiện tại, để an ủi ta, hắn đem bộ trang sức này ban thưởng xuống.
Nhưng ta biết, thứ tốt này chắc chắn không đến lượt mình.
Quả nhiên, đích mẫu vừa cười vừa sai người đem bộ trang sức đưa vào phòng đích tỷ, vừa giả bộ đùa giỡn:
"Đồ của cô cô ruột cho, tất nhiên phải thuộc về đích nữ như con. Làm gì mà nhìn chăm chăm như thế."
Cuối cùng, ta chỉ nhận được vài bông trâm nhỏ và hai hộp phấn son mang về viện.
Yến Nhi, tỳ nữ duy nhất biết chuyện của ta, ôm hộp đồ mà uất ức thay:
"Phu nhân thật là... Rõ ràng Hoàng thượng muốn chia cho tiểu thư, kết quả những thứ tốt nhất đều vào tay đại tiểu thư."
Ta xoa xoa thái dương, không đáp, chuẩn bị chợp mắt ngủ bù.
Ta chưa từng mong chờ sẽ được nhận bộ trang sức đó.
Lục Hoài Xuyên là hoàng đế, làm sao không đoán được những chuyện này?
Chỉ là không muốn để tâm đến mà thôi.
Đã không thể đường hoàng tặng cho ta, ban xuống phủ này coi như hắn đã vẹn toàn tâm ý.
Chẳng qua chỉ để lòng mình được thanh thản hơn một chút.
2
Ta và Lục Hoài Xuyên gặp nhau lần đầu tại yến tiệc trong cung.
Hắn uống say, nhầm ta thành Quý phi.
Khi đó hắn và Quý phi đang giận dỗi, thế là ta trở thành người thay thế nàng ấy.
Hắn không chịu cho ta danh phận, nhưng cũng không chịu buông tha ta.
Mỗi đêm, ta bị đưa lên một chiếc kiệu nhỏ đến ngôi miếu hoang, sau đó bịt mắt, theo địa đạo mà đến long sàng.
Cho đến khi hắn và Quý phi làm lành, hắn vẫn thỉnh thoảng đến tìm ta.
Từ việc gọi nhầm ta là Quý phi, đến việc gọi ta đầy tình cảm: "A Kiều."
Ta nghĩ trong lòng hắn có lẽ đã có ta, ta muốn một danh phận.