Một lúc sau, nàng hung hăng trừng mắt nhìn ta:
"Ngươi làm thế, không sợ có lỗi với cô cô sao?”
"Hay là ngươi muốn làm nương nương, đến mức dám quyến rũ—"
Nói đến đây, mặt nàng khẽ biến sắc, cuối cùng không dám nói tiếp, giọng cứng ngắc:
"Nếu bà nội và cha mẹ biết chuyện này, nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Ta nhàn nhạt nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt nàng, bỗng đưa tay ra, cười mỉm hỏi:
"Nói xong rồi chứ?”
"Nói xong thì trả bộ trang sức dạ minh châu cho ta đi."
Nàng sững người, nhanh chóng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn ta, giọng chế giễu:
"Gì cơ, còn chưa vào cung đã muốn cướp đồ của ta? Ngươi cũng xứng sao?"
Ta bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong ánh mắt phản chiếu bóng dáng ta, sự lạnh lẽo và ác ý rõ rệt:
"Ngươi thử đoán xem, món đồ quý giá như vậy, tại sao lại được đưa đến nhà họ Tống?
"Rồi thử đoán xem, tại sao thái giám tuyên chỉ lại bảo các tỷ muội chia nhau, hửm?"
Ta kéo dài âm cuối, khiến nàng sợ hãi lùi lại.
Nàng nhìn ta không thể tin nổi, dường như không ngờ ta lại đối xử với nàng như vậy.
Cũng phải, giả vờ yếu đuối lâu ngày, người ta quên mất bản chất của ta vốn là cứng rắn và ngang ngược.
Đáng tiếc, địa vị đích-thứ luôn đè cong lưng ta xuống.
Bộ trang sức dạ minh châu cuối cùng cũng đến tay ta.
Do chính Nhị hoàng tử mang đến. Ánh mắt hắn nhìn ta đầy ẩn ý.
Đôi lúc hắn giữ tay ta đưa lên môi, nhưng không dám tiến xa hơn.
Ta chỉ yểu điệu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ oán trách, không nói nên lời.
Ta nghĩ, hắn hiểu ý ta.
Sau vài ngày khiêu khích, cuối cùng hắn cũng không nhịn được. Hắn ghì chặt ta trong vòng tay, nghiến răng:
"Rõ ràng là ông ta cướp người của bổn điện!"
Ta kéo rèm giường xuống, khóe môi hơi nhếch.
Ta nghĩ, nhan sắc không phải là thứ vô dụng.
Những ngày ở phủ Nhị hoàng tử, ta sống rất nhàn nhã.
Đích tỷ tránh ta như tránh tà, nhưng mỗi khi vô tình gặp, ánh mắt nàng đầy oán hận và độc ác, như muốn xé ta thành trăm mảnh.
Ta chỉ mỉm cười đáp lại, vẻ mặt như muốn nói: "Ngươi làm gì được ta?"
Điều đó khiến nàng tức đến nghiến răng ken két.
Chỉ là, ta không ngờ, đích tỷ vốn ngu ngốc, lần này lại biết dùng đầu óc.
5
Gần đây, phủ Vĩnh Ninh Bá là một gia tộc rực rỡ nhất kinh thành.
Ngoài việc Quý phi mang thai, lại thêm chuyện gả nữ nhi vào hoàng gia.
Vì vậy, vào dịp thọ yến sáu mươi tuổi của lão phu nhân, phủ Vĩnh Ninh Bá vô cùng náo nhiệt.
Cảnh náo nhiệt này đạt đến đỉnh điểm khi Quý phi đích thân đến dự.
"Quý phi nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!"
Người trong phủ đều quỳ xuống, chỉ có lão phu nhân run rẩy định hành lễ thì bị ngăn lại. Bà xúc động đến mức cả người run lên:
"Nương nương, sao người lại đến?"
Nữ nhân trong bộ cung trang vàng nhạt đưa tay nhẹ đỡ, một tay khác đặt lên bụng.
Dung mạo nàng tinh xảo, đuôi mắt hơi nhướng lên, từng cử chỉ đều toát ra vẻ mỹ miều không mất đi sự cao quý, dịu dàng mà vẫn giữ được khí chất đoan trang.
Đây chính là Quý phi nương nương được sủng ái nhất hiện nay, cũng là út nữ của lão phu nhân, muội muội ruột của Vĩnh Ninh Bá, và là cô cô ruột của ta.
Nói ra, ta cũng đã lâu không gặp nàng.
Nàng sinh ra đã cao quý, lại sớm vào cung, tự nhiên không có mấy liên hệ với ta – một thứ nữ hèn mọn.
Ngay cả khi nhớ đến nữ nhi trong nhà mẹ đẻ, nàng cũng chỉ triệu đích tỷ vào cung bầu bạn.
Vì vậy, ánh mắt nàng dừng lại trên người ta cũng chỉ thoáng qua rồi lướt đi.
Sau khi nhìn quanh một lượt, nàng mới chậm rãi lên tiếng:
"Đứng lên cả đi. Bản cung lần này về, chẳng qua muốn thăm mẫu thân."
Phụ thân ta mặt mày hớn hở:
"Nương nương nay có thai, còn trở về thăm mẫu thân, tấm lòng hiếu thảo này thật khiến người khác khó bì kịp."
Quý phi liếc ông một cái, không đáp.
Ta cúi đầu, trong lòng nghĩ, người đời đều nói Quý phi kiêu ngạo, trừ lão phu nhân và đích tỷ ra, nàng đối với những người khác phần lớn là lạnh nhạt.