Bút trong tay Lục Hoài Xuyên khựng lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Đặt bút xuống, hắn vòng qua bàn, hứng thú hỏi:

"Ngươi là đích nữ nhà họ Tống? Nhà ngươi có mấy thứ muội?"

Đích tỷ thở chậm lại vài nhịp:

"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần có ba thứ muội. Trong đó Tam muội theo nhi thần vào phủ Nhị hoàng tử làm thiếp, lần này cũng cùng đến."

Nói xong, nàng quay đầu, nhỏ giọng gọi ta:

"Mau thỉnh an."

Lục Hoài Xuyên thoáng ngẩn người, giọng hắn mang vài phần kỳ quái:

"Tam muội? Không phải Tứ tiểu thư sao?"

Nói đoạn, ánh mắt hắn chuyển về phía ta.

Trong lời thúc giục của đích tỷ, ta nhìn hắn một cái thật sâu.

Ngay khoảnh khắc đó, ta thấy rõ cơ thể hắn cứng đờ, đồng tử run rẩy vì kinh hãi.

Ta bình tĩnh cúi đầu, từng chữ rõ ràng:

"Thiếp thân Tống Cẩm Kiều, tham kiến Hoàng thượng."

Giọng nói không thể tin nổi vang lên trên đỉnh đầu ta:

"Ngươi nói, ngươi đã gả cho nhi tử của trẫm?"

Ta vẫn giữ vẻ điềm nhiên, đáp lại:

"Vâng."

Nhị hoàng tử không hiểu chuyện gì, nghi hoặc cất lời:

"Phụ hoàng, hai người quen nhau sao?"

"Hai người có quan hệ gì?"

"Ầm!"

Tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất.

Ánh mắt Lục Hoài Xuyên đỏ rực, gân xanh nổi lên, dữ tợn nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Phía sau hắn, bàn sách đổ nghiêng, bút mực rơi tán loạn trên sàn.

Ngón tay hắn run rẩy chỉ vào đám cung nhân:

"Tất cả cút ra ngoài cho trẫm!"

Chẳng mấy chốc, trong điện chỉ còn lại bốn người chúng ta.

Nhị hoàng tử cúi đầu thấp, không dám thở mạnh.

Đích tỷ sợ hãi đến run lẩy bẩy.

Chỉ có ta, sắc mặt lạnh nhạt, không chút biểu cảm.

Lục Hoài Xuyên gần như bật cười vì giận.

Hắn tóm lấy ta, đẩy mạnh ta vào tường, cúi xuống hôn một cách thô bạo.

Giống như một con thú hoang ngang ngược, hắn công khai tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Hồi lâu, hắn lau đi vết m.á.u trên môi ta, ánh mắt âm u nhìn Nhị hoàng tử, giọng nói chắc nịch:

"Đây chính là quan hệ của chúng ta!"

Nhị hoàng tử như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy, không nói thành lời, như thể vừa chứng kiến điều gì làm đảo lộn cả tam quan.

Đích tỷ thì không chịu nổi cú sốc, mắt trợn ngược, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Một lúc sau, Nhị hoàng tử "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, vừa khóc vừa dập đầu:

"Phụ hoàng tha mạng, nhi thần không biết... nhi thần thật sự không biết Tống Tam cô nương là nữ nhân của người!"

Lục Hoài Xuyên gầm lên trong cơn giận dữ:

"Cút!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play