03

Chẳng bao lâu sau, có một cô đến đưa giấy chứng tử của bố tôi. 

Tôi nhận ra cô ấy, đó là cô Tân, bố bảo tôi gọi cô ấy là cô Tân. 

Tôi đã vài lần nhìn thấy cô Tân và bố từ trong phòng đi ra với quần áo xộc xệch. 

Nhưng bố không cho tôi kể với mẹ. 

Dĩ nhiên, tôi không nghe lời bố, nhưng tôi nhận ra rằng nếu nói chuyện này với mẹ, mẹ sẽ càng buồn hơn.  

Mẹ sẽ cãi nhau với bố, rồi bố lại đánh mẹ. Vì thế, sau này tôi không nói nữa. 

Cô Tân nói với mẹ tôi vài câu kiểu “hãy nén bi thương” rồi rời đi. Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là buồn cả. 

Mẹ lấy lý do cần giấy chứng tử để xử lý các khoản nợ, đề nghị được giữ giấy chứng tử. 

Bà nội phản đối, nhưng mẹ nói rằng nếu không xử lý, khoản nợ sẽ vẫn gắn liền với bố. Cuối cùng, bà nội phải thỏa hiệp. 

Mẹ nói với bà nội rằng mẹ đã liên hệ xong xe khách, sáng mai sẽ xuất phát. Chiếc xe này sẽ đưa bố và bà nội về quê. 

Mẹ còn đề nghị đi cùng, nhưng bà nội từ chối. 

Bà nói rằng phong tục ở quê là chỉ đàn ông mới được tham gia tang lễ, mẹ và tôi về cũng không có tác dụng, nên cứ ở lại đây. 

Mẹ đành đau buồn đồng ý với yêu cầu của bà nội. 

Tối hôm đó, mẹ nấu rất nhiều món, tất cả đều là thịt mà bà nội từng lục lọi được trong thùng rác. 

Những thứ đó bà nội không bao giờ ăn, bà chỉ bắt mẹ và tôi ăn. 

Còn bà thì ăn thịt bà tự mua thêm. 

Mẹ sợ tôi ăn vào sẽ đau bụng, nên không bao giờ cho tôi ăn những thứ đó. 

Mẹ thường đợi lúc bà nội không chú ý, lại lén vứt bỏ số thịt ấy. 

Tiền sinh hoạt trong nhà đều nằm trong tay bà nội, mẹ không có nhiều tiền, nên chúng tôi chỉ có thể mua loại thịt rẻ bị người ta bỏ lại không mua ở chợ. 

Nhưng mẹ nói, những loại thịt đó vẫn sạch sẽ và đảm bảo vệ sinh hơn nhiều so với thịt mà bà nội nhặt từ thùng rác. 

Thế nhưng hôm nay, mẹ lén dùng thịt mà bà nội nhặt về để nấu cho bà ăn. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play