01

Khi tôi bảy tuổi, tôi không cảm thấy cái c.h.ế.t có gì đáng sợ cả. Bởi vì chỉ cần tôi muốn, tôi đều có thể nhìn thấy hồn ma của những người đã chết. 

Bố tôi không thích nghe tôi kể về những chuyện như thế. Ông luôn nói rằng trên đời này làm gì có hồn ma. 

Ông cho rằng những điều tôi nói chỉ là ảo giác của trẻ con, sau đó thậm chí còn gọi tôi là kẻ chuyên bịa chuyện. 

Tôi cảm thấy bố thật tệ, ông ấy không chịu tin tôi. 

Nhưng mẹ thì luôn luôn tin tưởng tôi. 

Lần trước, khi con trai của ông chủ tiệm ăn sáng dưới lầu bị mất tích, chính tôi đã nhìn thấy hồn ma của cậu ấy. 

Nhờ vậy tôi mới biết cậu ấy bị sát hại và bị chôn dưới gốc cây. 

Bà nội của Tiểu Minh dưới lầu qua đời, nhưng họ lại không tìm thấy sổ tiết kiệm mà bà để lại. 

Cũng nhờ tôi hỏi hồn ma của bà nội Tiểu Minh, sau đó nói lại với họ, nên họ mới tìm được. 

Tuy nhiên, mẹ tôi luôn dặn không được kể với người khác rằng tôi có thể nhìn thấy hồn ma. 

Những lần trước, mẹ đều lén viết mẩu giấy nhỏ rồi đặt ở nơi người thân người đã khuất sẽ đi qua, để họ tự phát hiện ra. 

Nên mọi người đều không hề nghĩ rằng tôi có liên quan, chỉ cho rằng người thân của họ hiển linh chỉ dẫn mà thôi. 

Thật ra nói vậy cũng không sai, người thân của họ thực sự hiển linh, chỉ là họ không nhìn thấy mà thôi. 

Nhưng lần này, rõ ràng bố tôi đang nằm im bất động ở đó, bà nội nói bố tôi đã chết. Thế nhưng tại sao tôi không nhìn thấy hồn ma của bố? 

Tôi đi khắp nơi tìm kiếm “bóng dáng” của bố, nhưng mãi vẫn không thấy. 

Bỗng nhiên, một tiếng “chát” vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là bà nội vừa giáng một cái tát mạnh vào mặt mẹ tôi. 

Bà nội hét lớn: 

“Đồ sao chổi! Chắc chắn là cô làm con trai tôi không vui, nên nó mới nghĩ quẩn mà tự sát!” 

“Trời ơi, tôi đã tạo nghiệp gì mà gặp phải đứa con dâu như cô chứ? Thật tội nghiệp cho con trai tôi, trẻ như vậy mà đã phải ra đi!” 

“Lúc trước Văn Tiến muốn cưới cô, tôi đã không đồng ý rồi. Cô nhỏ như vậy đã khắc c.h.ế.t bố mẹ mình, không ngờ giờ lại khắc c.h.ế.t luôn cả con trai tôi!” 

Mẹ tôi giải thích: 

“Hôm qua có mấy người đến đòi nợ, nói rằng Văn Tiến thiếu tiền họ. Nếu hôm nay không trả thì họ sẽ khiến Văn Tiến gặp chuyện. Chắc chắn vì chuyện này mà anh ấy nghĩ quẩn.” 

“Mẹ, mình mau đưa Văn Tiến đến bệnh viện đi, biết đâu anh ấy vẫn còn cứu được!” 

Mẹ tôi định tiến tới xem tình hình của bố, nhưng bị bà nội chặn lại. 

“Bây giờ người đã không còn thở, còn đưa đi bệnh viện làm gì? Đưa đi chỉ tốn tiền vô ích thôi!” 

“Cô biết rõ con trai tôi bị người ta đòi nợ, tâm trạng không tốt, sao cô không trông chừng nó cẩn thận? Nếu cô luôn để mắt đến nó, làm sao nó có cơ hội tự sát được?” 

“Khóc, khóc, khóc, ngoài khóc ra thì cô còn làm được gì nữa? Đồ vô dụng, ngay cả một đứa con cũng không sinh nổi. Nếu không phải do mệnh cô xấu, con trai tôi làm sao lại thiếu tiền người ta?” 

“Nhìn thấy cô là tôi mất cả hứng. Mau đi nấu cơm cho tôi ăn đi. Tôi ăn no rồi còn lo việc đưa con trai tôi về quê chôn cất.” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play