Mẹ nói dối rằng đó là thịt mà bà đã mua trước đó.
Bà nội không ngờ mẹ dám lừa mình, nên ăn rất ngon lành và vui vẻ.
Bà nội vừa ăn vừa phàn nàn:
“Thịt này cho muối và ớt nhiều quá, chẳng còn vị thịt nữa. Lần sau nấu ăn chú ý một chút.”
Tôi biết đó là mẹ cố tình, nếu không, ngay từ miếng đầu tiên bà đã phát hiện vị thịt không đúng.
Bà nội không cho tôi và mẹ ăn món thịt đó, cũng may, chúng tôi cũng không dám ăn.
Đêm hôm đó, tiếng rên la của bà nội vang lên khắp nhà.
Bà nội từ chỗ mười phút đi vệ sinh một lần, đến cuối cùng thì không ra khỏi nhà vệ sinh được.
Mẹ tôi vội đưa bà nội đến bệnh viện. Bác sĩ nói rằng bà nội bị ngộ độc thực phẩm do ăn phải thức ăn có vi khuẩn đường ruột vượt mức cho phép.
Bà nội được giữ lại bệnh viện để điều trị, còn mẹ tôi lấy cớ về nhà lấy quần áo để thay, liền dẫn tôi rời đi.
Khi về đến nhà, chiếc xe khách mà mẹ đặt trước để đưa bố và bà nội về quê cũng đã đến.
Mẹ nhờ người bốc bố lên xe.
Tôi hỏi mẹ:
“Bà nội đang nằm viện mà? Giờ bà nội không thể đưa bố về quê, vậy là hai mẹ con mình đưa bố về sao?”
Mẹ cười, nói với tôi:
“Đưa bố con đi, nhưng không phải về quê, mà là tiễn bố con lên đường.”
“Tiễn bố lên đường với đưa bố về quê, không phải là một ý sao?”
Mẹ không trả lời, chỉ xoa đầu tôi, nói:
“Nhiên Nhiên, mẹ sẽ không để ai bắt nạt con nữa.”
Mẹ và tôi ngồi xe đến nhà hỏa táng. Mẹ đã trả thêm tiền để bố được ưu tiên hỏa táng đầu tiên.
Giấy chứng tử mà cô Tân đưa đến thực sự rất có ích. Nếu không có giấy chứng tử, nhà hỏa táng sẽ không chấp nhận hỏa táng bố tôi.
Mẹ dường như vô cùng bất an, cứ như sợ xảy ra chuyện gì đó, liên tục nhìn đồng hồ.
Mẹ hỏi tôi nhiều lần rằng tôi có nhìn thấy hồn ma của bố không.
Để mẹ yên tâm, tôi giả vờ tìm kiếm xung quanh.
Tôi tìm rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy hồn ma của bố.
Nghe tin này, mẹ thở phào nhẹ nhõm.