Anh tiến lại đến gần, đầu ngón tay nghịch một lọn tóc của tôi, cuốn qua cuốn lại…

“Niên Niên, chúng ta bỏ cái hợp đồng kia đi, từ giờ hãy làm một đôi vợ chồng bình thường, được không?” Giọng nói trầm trầm, đầy ám muội. 

Ớ… Nhưng tôi vẫn thích cái cách anh phớt lờ tôi hơn.

Tôi tỏ vẻ do dự: “Không được đâu, lỡ như tôi nhớ lại tất cả, tôi lại không muốn ở bên anh nữa, chẳng phải sẽ càng khó xử hơn sao.”

Sắc mặt anh tối sầm, hai tay chống hai bên người tôi, tạo cảm giác áp bức rồi hỏi: “Vậy chúng ta như thế này là gì?”

Tôi nhe răng cười: “Là anh xui xẻo đó, Phó Tổng.”

Phó Hằng đi làm, còn WeChat của tôi thì không ngừng kêu lên.

Phó “cún”: “Tôi hy vọng em suy nghĩ lại về mối quan hệ của chúng ta.”

Phó “cún”: “Chuyện đã xảy ra, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

Phó “cún”: “Chuyển khoản 200,000.”

Tôi không trả lời tin nhắn, cũng không nhận tiền.

Lúc này, nhiệm vụ quan trọng nhất là… mua thuốc tránh t h a i. 

Chuyện hôm qua xảy ra quá bất ngờ, trong phòng ngủ không có lấy một cái bao cao su, đúng là uống r ư ợ u hại thân, sắc đẹp hại người mà.

Bây giờ tôi đang ở phiên bản mất trí nhớ, không thể tự đưa ra quyết định được. 

Lỡ như Cố Niên Niên năm 28 tuổi không chịu nổi nữa, cô ấy muốn ly hôn từ lâu rồi thì sao?

Tôi không thể tự mình đặt bẫy cho mình được.

Sau khi uống viên t h u ố c vào người, ánh mắt tôi lặng lẽ rơi xuống kệ hàng nơi có mấy hộp bao cao su.

Biết đâu sau này… thôi, lúc đó mua cũng không muộn.

Ra khỏi hiệu t h u ố c, WeChat lại kêu “ting” một tiếng.

Phó “cún”: “Chị Cố, cầu xin em đấy.”

Hứ, người này… cũng biết nịnh ghê.

Tôi xoa xoa đôi tai nóng bừng, nhận phong bì đỏ rồi gửi lại một icon: “Xoa đầu cún.jpg”

Không có việc gì làm, tôi về nhà theo địa chỉ mà hội chị em gửi cho.

Nhà tôi bây giờ không còn như trước nữa: biệt thự ba tầng, đài phun nước, vườn hoa lớn, bể bơi ngoài trời, còn có cả người giúp việc.

Đúng là quá hoa mĩ màu mè, nhưng mà… tôi thích!

“Tiểu thư đã về.” Người giúp việc mở cửa cho tôi vào.

Mẹ tôi đang vừa hát vừa chơi cầu lông thực tế ảo, động tác rất linh hoạt.

“Mẹ, mẹ! Mẹ!”

Bà mới tháo tai nghe và kính VR xuống, vừa thấy tôi thì nở nụ cười: “Con về nhà sao không báo trước cho mẹ một tiếng, vừa hay hôm nay mẹ nấu chân giò, đợi mẹ pha thêm nước chấm rồi nấu thêm vài món cho con nhé.”

Nói xong, bà hào hứng chui vào bếp.

Tôi không dám nói chuyện mình bị mất trí nhớ, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không cần để bà lo lắng.

Tôi đi dạo lên tầng hai, lượn lờ một chút thì đi đến phòng của mình.

Mở cửa ra, phong cách trang trí vẫn là kiểu tôi thích, đồ cũ của tôi vẫn ở đây.

Tôi vào lục lọi một chút, tôi có thói quen viết nhật ký, mà nhà họ Phó thì không có cuốn nào, tôi nghĩ là nó sẽ ở đây.

Mở cửa tủ ra, quả nhiên nhìn thấy một hộp thiếc đựng bánh quy. 

Tôi hay dùng thứ này để đựng những món đồ quan trọng.

Bên trong là vài cuốn nhật ký và album ảnh, tôi từ từ lật xem.

Cố Niên Niên đi học đại học, Cố Niên Niên bị cô lập, Cố Niên Niên gây rắc rối, Cố Niên Niên được anh hùng cứu mỹ nhân, Cố Niên Niên có người trong lòng, Cố Niên Niên tốt nghiệp đại học.

Sau đó, bố tôi phát đạt, vài năm sau gia nhập giới thượng lưu. 

Trong một bữa tiệc, tôi nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình năm nào.

Hỏi thăm vài lần thì biết ông nội Phó đang ép anh kết hôn, ông nói nếu anh không cưới thì không được tiếp quản nhà họ Phó.

Cố Niên Niên 25 tuổi dũng cảm, chủ động tiến đến bàn bạc, kết quả là cả hai đều rất hài lòng.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. 

Phó Hằng bận rộn công việc, Cố Niên Niên cũng có công việc của mình, hai người không có nhiều thời gian bên nhau.

Cố Niên Niên hiểu rõ khoảng cách giữa cả hai, cô càng tự ti, càng âm thầm nỗ lực cải thiện bản thân.

Sự nghiệp của cô rất thành công, dù không thể so sánh với nhà họ Phó, nhưng cô đã đã trở thành một người phụ nữ xuất sắc.

Chỉ là, khi đứng trước người trong lòng, cô ấy vẫn dè dặt, không dám vượt quá giới hạn.

Tôi đọc những điều này, giống như đang đọc câu chuyện của một người khác. 

Mặc dù biết đó là bản thân mình, nhưng vẫn cảm thấy có một lớp ngăn cách, không có chút cảm giác nhập vai nào.

Tôi không hiểu vì sao, một người mạnh mẽ như cô ấy, khi đối mặt với tình yêu lại tự ti, lo được lo mất.

Cố Niên Niên 28 tuổi, bạn rất tốt, rất xứng đáng được yêu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play