5
Mẹ tôi gọi xuống ăn cơm, chân giò hầm mềm nhừ, chấm cùng nước sốt dầu ớt đỏ, ngon tuyệt cú mèo.
Tôi đang ngấu nghiến gặm xương thì mẹ đem chỗ chân giò còn lại đi mất.
“Hả? Mẹ, con chưa ăn no mà.”
Bà liếc tôi một cái: “Ăn một cái là đủ rồi, còn muốn ăn mấy cái nữa? Tuổi này rồi, trao đổi chất không tốt như xưa đâu, tưởng mình vẫn mười tám tuổi à?”
Nhưng con mười tám tuổi thật mà mà.
Buổi tối, bố tôi về nhà, hớn hở mang bàn cờ ra thách đấu, ba ván thua cả ba.
Bố tháo kính ra, nhìn tôi với ánh mắt dò xét: “Trình đánh cờ của con càng ngày càng kém đi rồi đấy?”
…
Mồ hôi ướt sũng cả lưng các bác ạ.
“Thời sự sắp chiếu rồi, đi đi đi, xem ti vi.”
Khoảng tám giờ tôi rời đi, ra khỏi cổng mới dám lau mồ hôi.
Ánh mắt tinh tường của ông già không kém đi chút nào, không biết có phát hiện ra cái gì không nữa.
Vừa đi, tôi vừa thở dài, bao giờ ký ức mới trở lại đây?
Không thể cứ như vậy mãi được, mặc dù thế giới mười năm rất tốt nhưng tôi vẫn chưa thích nghi được.
Tôi còn một công ty, nhưng bây giờ, ngay cả lái xe tôi còn không biết, quản lý công ty kiểu gì được chứ…
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Về đến nhà, mẹ chồng lại đang thần thần bí bí hầm cái gì đó: “Niên Niên, tối qua ngủ ngon không?”
Tôi cười gượng: “Dạ ngon ạ.”
“Vậy phải tăng thêm dược liệu…”
Thôi bỏ đi mẹ ơi, thế này chỉ khiến con thêm lúng túng thôi.
Tối nay Phó Hằng sống c h ế t không chịu uống.
Tôi vểnh tai nghe mẹ chồng mắng anh, Phó Hằng ngoan ngoãn chịu trận, nhưng nhất quyết không chịu uống canh.
“Thằng nhóc trời đánh này, mày muốn chọc mẹ tức c h ế t à! Để cưới được con bé, mày phải quỳ xuống trước mặt ông nội ba ngày ba đêm, giờ có được rồi lại không biết trân trọng sao?”
“Không chăm sóc tốt sức khỏe thì sinh con kiểu gì? Không có con ai muốn ở với mày? Đến lúc đó Niên Niên bỏ đi, mày chỉ có mà khóc!”
Phó Hằng sững người vài giây, rồi uống cạn bát canh.
Hả?
Không phải anh bị ép kết hôn sao?
Anh cầu xin mới có được mối hôn sự này à?
Khoan đã, cái gì đang xảy ra vậy, chẳng phải lúc nào anh cũng tỏ ra cao cao tại thượng hay sao?
Thôi bỏ đi, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó.
Anh ấy lại vừa uống canh bổ nữa rồi.
Tôi phải trốn đi thôi.
Cửa sổ thì mở được, nhưng đây là tầng hai, tôi đâu phải người nhện, bây giờ mà nhảy xuống, nhẹ thì trật chân, nặng thì gãy chân.
Không cần thiết phải làm đến mức này.
Khi anh trở về phòng, tôi đã trốn vào nhà vệ sinh, quyết định ngủ tạm ở đây một đêm.
Không lâu sau, anh gõ cửa, tôi không dám trả lời.
Tiếng gọi càng lúc càng gấp, cuối cùng bắt đầu đập cửa.
‘Cạch’ một tiếng, cửa bật mở.
Tôi ngồi trên bồn cầu, mặt đối mặt với anh.