3

Tôi uống say mèm rồi trở về nhà, mẹ chồng đang ngồi trên sofa đan len, thấy tôi về, bà liếc nhìn bụng tôi một cái, nghiêm túc nói.

“Thời gian chuẩn bị mang t h a i không nên uống r ư ợ u.”

Đầu óc tôi xoay vài vòng mới kịp phản ứng, lập tức đẩy trách nhiệm sang chỗ khác:

“À… nhưng mà Phó Hằng không được, một mình con có muốn đến đâu cũng không sinh nổi…”

Mẹ chồng trợn to mắt, bờ môi run run:

“Từ trước tới giờ... là nó không được sao?”

Tôi ngồi phịch xuống cạnh bà, ôm lấy cánh tay bà òa khóc:

“Đúng vậy, anh ấy chưa từng chạm vào con, con vì thể diện của anh ấy nên không nói với ai, nhưng con khổ lắm… mọi áp lực đều dồn hết vào con, con không còn cách nào khác, hu hu hu…”

Mẹ chồng vỗ vỗ lưng tôi:

“Con bé ngốc này, sao không nói sớm chứ? Phát hiện sớm thì chữa sớm, nếu không chữa được, nhà họ Phó sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu.”

Sau khi đổ hết tội lỗi lên người chồng yêu, tôi nhanh chóng về phòng nằm ngủ, nhưng đang ngủ thì bị ai đó kéo dậy:

“Cố Niên Niên, em vừa nói gì với mẹ tôi vậy? Hôm nay mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ lạ.”

Hửm? Tôi nói gì cơ?

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Anh gặng hỏi mãi, không cho tôi nằm xuống, để có thể ngủ yên, tôi buột miệng nói:

“Thì nói chuyện anh không được đó.”

Anh kinh ngạc buông lỏng tay, cuối cùng tôi cũng được nằm xuống, nhưng chưa được hai giây anh lại gào lên:

“Cố Niên Niên! Em nói bậy bạ gì thế?”

“Ai không được? Em ngồi dậy nói rõ ràng cho tôi!”

Chậc, nói thật mà cũng không cho nữa.

“Biết là anh gấp, nhưng anh đừng vội, hai năm rồi, chẳng có chút động tĩnh nào, nếu không phải do anh không được thì chẳng lẽ là do tôi không sinh được con sao?”

“Phó Tổng, tôi với anh là hôn nhân hợp đồng, chúng ta bình đẳng, cớ gì mọi áp lực đều đè lên người tôi?”

“Hơn nữa, chuyện anh có được hay không trong lòng anh không rõ sao? Đến phim con heo còn chẳng thèm xem, anh mà được thì tôi làm con anh?”

Mặt Phó Hằng tức đến mức đen xì lại:

“Cố Niên Niên, tôi cho em một cơ hội cuối, rút lại lời nói vừa rồi.”

Tôi hừ nhẹ, xoay người đi, không thèm quan tâm.

Ai ngờ một cơ thể nóng rực bỗng áp sát vào người tôi.

“Được hay không, em thử là biết ngay.”

Hả? Khoan đã!

Nhận ra thứ cứng cứng đó là gì, tôi trợn to mắt. 

Trong suốt 18 năm trí nhớ ít ỏi của tôi, đây là lần đầu tôi gần thứ này đến vậy.

“Phó Hằng, anh uống nhầm t h u ố c à?”

Anh thở hổn hển:

“Đúng là uống nhầm t h u ố c đấy! Mẹ cho tôi uống một bát thuốc bổ, từ lúc uống xong tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.”

Tôi chống tay lên n.g.ự.c anh, nhưng lại bị bàn tay to của anh giữ chặt cổ tay, đối diện với ánh mắt ngập tràn d ụ c v ọ n g của anh, tôi bỗng thấy căng thẳng:

“Trong hợp đồng không có điều khoản ngủ chung đâu, anh đi tìm người khác đi.”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Anh nghiến răng:

“Tôi đi đâu mà tìm người khác? Cố Niên Niên, mọi chuyện là do em mà ra, em phải giúp tôi.”

Tôi đỏ mặt, đẩy anh ra ngoài, nhưng anh rên lên một tiếng, không chịu lui, giữa lúc giằng co anh cúi đầu, tóc rũ xuống che khuất gương mặt, chỉ thấy xương quai xanh gợi cảm.

“Niên Niên, cầu xin em… giúp tôi.”

Con sói đen cao ngạo lạnh lùng thường ngày kiêu ngạo đến thế mà giờ đây lại cúi đầu cầu xin sự vuốt ve của tôi.

Tôi, Cố Niên Niên… thua rồi.

Cả đêm đó, tôi không biết mình bị hành hạ bao nhiêu lần, anh cứ như một cỗ máy không biết mệt, bắt tôi phải chịu đựng đến tận nửa đêm mới thôi.

4

Lúng túng, quá lúng túng.

Tôi rón rén bước xuống giường, cảm giác mỏi nhừ ập tới, cảm giác eo cũng sắp gãy luôn rồi.

Nhưng nghĩ đến việc phải đối mặt với Phó Hằng, tôi lại vội mặc quần áo rồi bước ra ngoài.

“Em định đi đâu?”

“Tê chân quá nên xuống giường đi lại chút…” Tôi quay người, rồi nhanh chóng nằm lại giường, ra vẻ thản nhiên.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play