2
Ngày hôm sau, ăn sáng xong xuôi, Phó Hằng đưa tôi đến b ệ n h v i ệ n.
Sau khi kiểm tra một lượt, tôi được chẩn đoán là mất trí nhớ.
Sao tự nhiên lại mất trí nhớ chứ?
Chán quá, tôi lấy điện thoại ra nghịch, tôi gõ bừa một dãy số.
Ồ, mở được rồi.
Trên màn hình dừng lại ở một nhóm QQ, tên nhóm là "Hội phú bà tìm trai trai bao".
Cái gì vậy trời?
May mà sau khi đọc qua một lượt, trong nhóm chẳng ai bàn đến chuyện tìm trai bao, chỉ là nhóm chị em tám chuyện mà thôi.
Nhìn kỹ hơn, cuối cùng tôi cũng tìm ra lý do khiến tôi mất trí nhớ.
Hóa ra là do tối qua tôi đi tắm, bị hơi nước làm cho ngất đi tỉnh lại mấy chục lần.
Tỉnh dậy, ngồi trên bồn cầu nghỉ ngơi một chút, tiện thể kể với các chị em chuyện mình bị ngất trong lúc tắm.
Thấy ổn ổn, lại tiếp tục tắm, rồi lại ngất.
Tỉnh dậy, ngồi trên bồn cầu, tiếp tục kể chuyện mình bị ngất.
Thấy ổn ổn, lại vào tắm tiếp…
Cứ thế lặp đi lặp lại hai mươi lần.
Cuối cùng, tôi cũng ra khỏi phòng tắm, sấy khô tóc, ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Đến khi mở mắt ra thì đã mất trí nhớ rồi.
Phó Hằng nhìn lịch sử trò chuyện, cả người cứng đờ: "Cô… cũng đỉnh đấy."
Nói xong, anh quay người đi, rồi bỗng dưng lại hỏi thêm một câu: "‘Hội phú bà tìm trai bao’ là ý gì?"
Ôi trời, giờ anh mới để ý đến chi tiết này à?
Tôi giơ hai tay để anh kiểm tra điện thoại.
Tôi rất tin tưởng vào phẩm chất của mình, chắc chắn tôi không phải loại người không đàng hoàng.
Cuối cùng, anh tìm thấy một đống truyện H, ảnh n ó n g, clip 18+…
Tôi cứng miệng cãi lại: "Tôi là phụ nữ trưởng thành, mê trai một chút thì sao nào? Tôi đâu có n g o ạ i t ì n h, tôi chỉ xem lén một chút thôi, có gì to tát đâu. Chẳng lẽ anh không xem?"
Anh đáp với vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi không xem."
Nói xong, anh quay người bỏ đi, bóng lưng đầy vẻ cô độc và thanh cao.
…Anh không xem thì thôi, anh không xem là do anh không được.
Phó Hằng không hiểu tôi, tôi bèn chuẩn bị tâm sự với mấy chị em.
Vừa kể chuyện mất trí nhớ vào nhóm, cả nhóm lập tức bùng nổ.
Nhóm chỉ có bốn người mà một lúc sau đã có 99+ tin nhắn.
"Hôm qua cậu cứ ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất, mất trí nhớ cũng là bình thường."
"Niên Niên, cậu còn nhớ cậu nợ mình hai triệu không?"
"Đá vào m.ô.n.g cái đứa bên trên, đừng ức h.i.ế.p người b ệ n h. Niên Niên, thật ra cậu nợ tiền mình cơ."
…Không hổ danh là hội chị em plastic.
Nửa tiếng sau, một chiếc siêu xe đỏ chói dừng trước mặt tôi.
Ba người chị em không tim không phổi nhiệt tình kéo tôi lên xe.
"Đi nào, bé Niên Niên, chị dẫn em đi ăn sung mặc sướng."
Qua lời kể của họ, cuối cùng cũng biết được cuộc sống của mình mười năm sau như thế nào.
Tôi không chỉ mở được một công ty nhỏ, kiếm cả trăm triệu mỗi tháng, mà còn thực hiện được ước mơ mở một phòng tranh, đúng nghĩa làm giàu bằng đôi tay của mình.
Những điều mà năm 18 tuổi tôi không dám mơ tới, năm 28 tuổi tôi làm rất dễ dàng.
"Thế thì tại sao mình lại phải kết hôn với Phó Hằng?" Đúng là cưới được trai đẹp, nhưng chỉ được nhìn mà không được nếm, ngày nào cũng như sống cuộc sống như góa phụ, tôi bị ngốc à?
Chị em lườm tôi một cái: "Cậu thích thầm anh ta lâu thế mà cậu cũng không nhớ à à? Sao mà mất trí nhớ lại quên luôn cả tình cảm vậy?"
"Mất trí nhớ cũng tốt, tớ đã chướng mắt cái cảnh anh ta lạnh lùng với cậu từ lâu rồi."
Cố Niên Niên tôi cũng có lúc thích thầm ai đó sao?
Tôi vốn là người kiêu ngạo, từ bé đã được cả một đám con trai vây quanh.
Tôi luôn cảm thấy họ phiền phức, suốt ngày bày mưu tính kế, vừa trẻ con vừa ồn ào, nên tôi chỉ thích chơi cùng con gái.
Thế mà tôi lại thích thầm người khác?
Dù Phó Hằng đúng là đẹp trai thật, dáng người cũng được coi là chuẩn, cái vẻ cấm dục của anh đúng là có chút khơi gợi thật…
Nhưng tôi chẳng lẽ lại thích đến nỗi đi ký hợp đồng kết hôn, hai năm trời không đụng được đụng chạm chút nào á?
Trên thương trường thì thành công xuất sắc, trên tình trường thì thất bại, tôi uống một ngụm r ư ợ u, mạnh miệng nói: "Nếu ba ngày sau chưa chinh phục được thì đổi người."
Hội chị em lập tức hò reo!