3.
Ta bơi rất giỏi, đây là điều nhiều người biết đến.
Tạ Chiêu không biết bơi, đó là điều ta chỉ biết sau khi hắn nhảy xuống nước.
Ta nghi ngờ, chắc hắn cũng mới phát hiện ra chuyện này, nếu không phải vì uống rượu làm đầu óc choáng váng, thì một người tài trí như Thái phó sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy được.
Ta vốn có thể nhẹ nhàng bơi lên bờ, nhưng giờ còn phải kéo cả Tạ Chiêu theo.
Bùi Minh bị Bùi Huyên quấn lấy không thể động đậy, Trần Tử Ý lại là vịt lên cạn nên không dám hành động, mấy người hầu biết bơi liền nhảy xuống giúp ta kéo Tạ Chiêu lên bờ.
Tạ Chiêu sặc rất nhiều nước, sắc mặt tái nhợt, vài sợi tóc ướt bết trên trán, môi mỏng tím lại: "Thần làm công chúa kinh hách, xin công chúa tha thứ."
"Không sao, ngài mau đi thay đồ đi, đừng để bị cảm lạnh."
Ta mượn quần áo ở chỗ ông chủ Túy Phong Các rồi tìm chỗ thay, khi ra ngoài thì Tạ Chiêu đã rời đi, ta liền theo Bùi Minh và Bùi Huyên trở về phủ tướng quân.
Ngày hôm sau, Bùi Minh trở về nói, Tạ Chiêu bị bệnh, xin nghỉ không lên triều. Khi ta hoàn hồn lại thì bản thân mình đã sai người mang theo đồ bồi bổ đứng ở cửa Tạ phủ.
Chết tiệt, sao chân mình lại mất kiểm soát thế nhỉ?
Lục La chạy lên gõ cửa, người mở cửa là một lão quản gia, sau khi biết ta là ai và mục đích đến đây, lão liền cười niềm nở mời chúng ta vào.
"Tạ quản gia, Thái phó bệnh có nặng không?"
"Làm phiền công chúa quan tâm, công tử nhà ta không sao, chỉ bị cảm lạnh một đêm, sáng nay đã hạ sốt rồi."
Ta gật đầu: "Vậy là tốt rồi, ta mang tới ít đồ bổ, quản gia giúp Thái phó sắc thuốc đi. Cơ thể yếu như vậy mà còn gắng gượng, nên bồi bổ lại cho tốt."
Tạ quản gia sai người nhận lấy rồi nói: "Cũng thật kỳ lạ, tuy công tử nhà ta lúc nhỏ biết bơi, nhưng từ khi mẫu thân của công tử rơi xuống nước qua đời, ngài ấy rất ít khi xuống nước. Hôm qua về phủ ướt sũng, làm lão nô giật mình."
"À, thì ra là vậy," ta thấy hơi chột dạ, liền quay mặt đi, "Ta vào thăm ngài ấy một chút."
Tạ phủ không lớn lắm, người hầu cũng không nhiều, đi dọc hành lang chỉ thấy một vài gia đinh và lão ma ma, không có nha hoàn trẻ tuổi nào cả.
Vào đến viện của Tạ Chiêu, ta nghe thấy trong phòng có tiếng nói.
"Công tử, ngài sốt cao như vậy sao không uống thuốc?"
"Sốt đã hạ rồi."
"Công tử, đại phu đã nói rồi, thuốc phải uống đủ liệu trình. Ngài đừng cưỡng nữa, uống bát thuốc này đi ha."
"Không uống, ra ngoài."
Tạ quản gia bất đắc dĩ cười nói: "Công chúa chê cười rồi, công tử nhà ta sinh bệnh thì chẳng khác nào trẻ con, không thích uống thuốc."