Cửa phòng không đóng, ta trực tiếp bước vào. Tạ Chiêu mặc trung y, khoác áo choàng dựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng giằng co với người hầu đứng cạnh giường. Người hầu lo đến cuống lên, hận không thể đổ luôn chén thuốc vào miệng công tử nhà mình.

"Thái phó như vậy, nếu để Thái tử nhìn thấy, sau này Thái tử còn nghe ngài quản giáo nữa không?"

Tạ Chiêu quay đầu, thấy là ta, sắc mặt tái nhợt của hắn bỗng chốc hiện lên hai ráng mây hồng, hắn ho nhẹ mấy tiếng: "Công chúa thứ tội, thần đang bệnh, không tiện hành lễ."

Ta nhận lấy chén thuốc từ tay người hầu, đưa tới trước mặt Tạ Chiêu: "Sinh bệnh thì ngoan ngoãn uống thuốc đi."

Tạ Chiêu bảo người hầu: “Tạ Thất, ngươi ra ngoài trước đi.”

Tạ Thất và Tạ quản gia đồng thời lui ria ngoài, Lục La thấy thế, cũng chạy ra gian ngoài chờ.

Tạ Chiêu nhìn chén thuốc đen xì trong tay ta, sau một lúc hắn thở dài: "Công chúa hãy để thuốc xuống, thần sẽ uống sau."

"Không được, phải uống ngay bây giờ, thuốc nguội càng khó nuốt," ta lại gần hắn, "Không lẽ ngài muốn bổn công chúa đút cho ư?"

Vẻ mặt Tạ Chiêu cứng lại: "Công chúa không được, thần sẽ uống."

Ta hài lòng nhìn hắn uống hết bát thuốc, chợt nhớ lại cảnh ta dỗ Tiêu Cảnh Thần uống thuốc, không nhịn được đưa tay xoa đầu hắn: "Thế này mới ngoan chứ."

Thực sự là vì Tạ Chiêu khi ốm không có tính công kích, tóc không buộc, quần áo không chỉnh tề, nhìn thế nào cũng có vẻ dễ bắt nạt.

"Công chúa, đừng có xoa đầu thần như xoa chó thế." Tạ Chiêu cụp mắt, "Công chúa đến tìm thần có chuyện gì?"

Ta ngượng ngùng thu tay lại, sờ mũi: "Không có gì, chỉ là nghe Bùi Minh nói ngài bệnh nên đến thăm, dù sao cũng là vì có lòng cứu ta nên mới bị vậy."

"Công chúa luôn nhân hậu, đối với ai cũng tốt như vậy."

"Ha ha, cũng không phải..."

"Công chúa, thần nghe nói Bùi tiểu tướng quân ít ngày nữa sẽ quay về Tây Nam, công chúa cũng nên về cung rồi phải không?"

Hả? Nếu Bùi Minh về quân doanh, vậy thì hoàng huynh sẽ không thể đánh chủ ý lên hắn được nữa. Như vậy rất tốt!

“Nếu đã như vậy, ta quả thật không tiện làm phiền thêm nữa. Vừa hay mấy ngày tới là sinh thần của Thái tử, ta hồi cung chuẩn bị yến tiệc cho nó vậy.”

Sắc mặt của Tạ Chiêu có chút thay đổi, ta tưởng hắn khó chịu chỗ nào, định quan tâm vài câu, thì hắn đã nói: "Công chúa, người cũng thấy rồi, sức khỏe thần không có gì đáng ngại nữa. Thần uống thuốc xong hơi buồn ngủ nên không giữ công chúa ở lại dùng bữa được."

Ý là đuổi ta đi chứ gì.

Ta vừa mới nói đôi ba câu, hắn đã mất kiên nhẫn như vậy rồi.

Dù sao ta cũng đã đặt món chân giò nướng của đầu bếp phủ tướng quân rồi, cũng chẳng muốn ở lại đây ăn đâu.

Ta gọi Lục La, giận dữ rời khỏi Tạ phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play