Trần Tử Ý chen lời: “Xem trí nhớ của ta kìa, chỉ uống rượu thôi sao đủ thú vị. Nghe nói Túy Phong Các mới tới một vị cầm sư, tài nghệ tuyệt đỉnh, không bằng gọi nàng đến trợ hứng?”
Hắn gọi người hầu đến phân phó, chẳng mấy chốc, một nữ tử phong tư uyển chuyển, dung mạo xinh đẹp, ôm chiếc cổ cầm bước vào.
Chưa đợi nữ tử lên tiếng, Trần Tử Ý đã bảo: "Gảy một khúc *Phượng Cầu Hoàng* đi."
Nàng thướt tha cúi người thi lễ, sau đó ngồi xuống, nhẹ nhàng khẩy đàn, những ngón tay trắng ngần lướt trên dây đàn, quả thật đẹp mắt. Ta vốn không rành âm luật, nhưng cũng thấy tiếng đàn của nàng rất du dương.
Khúc nhạc vừa dứt, Trần Tử Ý vội vỗ tay khen ngợi: "Khúc nhạc này quả là đáng giá nghìn vàng."
Nữ tử lại đứng dậy thi lễ, nhẹ nhàng nói: "Công tử quá khen. Được chư vị quý nhân yêu mến, thiếp vui mừng khôn xiết."
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn nàng. Không phải vì nàng nói gì sai, mà vì giọng nàng giống ta đến bảy, tám phần, chỉ là ngữ điệu khác biệt.
Trần Tử Ý phe phẩy chiếc quạt trong tay, cười rung cả người.
Bùi Huyên ghé sát tai ta cười khẽ và bảo: "A Nguyệt, nàng ấy nói chuyện cứ như ngươi đang nũng nịu ấy."
Ta nhéo hông nàng: "Bản công chúa chưa bao giờ thèm nũng nịu nhé."
Trần Tử Ý hỏi nữ tử kia: "Cô nương tên gọi là gì?"
"Tên thiếp là Chung Niệm Niệm."
Ta cảm thấy Tạ Chiêu bên cạnh khẽ liếc về phía nàng ấy, đôi mày thoáng nhíu lại.
Theo yêu cầu của Trần Tử Ý, Chung Niệm Niệm lại gảy thêm vài khúc, mãi đến khi tan tiệc.
Tiếng nhạc quả thật giúp tăng thêm hứng thú, ta hơi không chú ý là đã uống sạch cả bình rượu hoa quả. Như lời Bùi Minh nói, uống nhanh quả thật có chút say, mặc dù ta vẫn thấy đầu óc còn tỉnh táo, nhưng bước chân đã hơi lâng lâng.
Bùi Huyên cũng mê rượu hoa quả, nhưng tửu lượng của nàng kém hơn ta nhiều, lúc này đang ôm lấy cánh tay Bùi Minh, người lung lay không vững.
Ta khẽ cười, bắt chước nàng, ôm lấy cánh tay còn lại của Bùi Minh, nàng nói gì thì ta nói nấy, nàng gọi "ca ca" thì ta cũng gọi "ca ca", bắt chước như vẹt, quả thật rất thú vị.
Bùi Minh bị hai đứa say rượu kẹp giữa, bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu hai chúng ta.
Ta nghe thấy Tạ Chiêu ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: " Bùi tiểu tướng quân, như vậy là không hợp lễ."
Ngay sau đó, ta bị ai đó kéo ra, vì đứng không vững, lại rơi vào một vòng tay ấm áp. Là mùi đàn hương lành lạnh, ta rất thích, liền ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi chủ nhân của vòng tay ấy: "Ca ca—"
Trần Tử Ý bật cười, nói: "Thái phó, như vậy cũng không hợp lễ."
Tạ Chiêu cứng người, nắm lấy vai ta đẩy ta ra: "Công chúa, thần đưa người về cung."
Nghe vậy, ta vội vã giãy khỏi tay hắn, đầu óc choáng váng, muốn chạy trốn. Nhưng đây là boong thuyền, thuyền chưa cập bến, ta có thể chạy đi đâu? Thế là dưới con mắt của tất cả mọi người, ta nhảy ùm xuống nước.
Nước hồ lạnh lẽo khiến ta run lên một cái, đầu óc tỉnh táo hoàn toàn. Người trên boong thuyền hoảng loạn, ta thấy Tạ Chiêu trong bộ đồ trắng, hiếm được một lần lộ ra một biểu cảm rất khác, hắn không chút do dự nhảy xuống theo ta.