1.
Tạ Chiêu người này, dung mạo như ngọc, sáng rỡ như ánh trăng, lung linh như sao trời.
Năm ấy, trạng nguyên lang tài mạo vô song, đến cả thám hoa nổi tiếng với mỹ mạo cũng không thể so bì với hắn. Hoàng huynh rất thưởng thức hắn, cho hắn làm thái phó của thái tử, chỉ sau một đêm, Tạ Chiêu trở thành tình lang trong mộng của tất cả nữ tử ở kinh thành.
Khụ khụ, trong đó bao gồm cả ta.
Năm ấy trốn sau đại điện lén nhìn, công tử tuấn mỹ như một vị trích tiên, khiến ta đến nay vẫn chưa thể quên, khi ấy xác thực là ta đang độ thiếu nữ hoài xuân.
Cái gọi là gần quan được ban lộc, Tạ Chiêu làm thầy cho cháu trai của ta, vậy chẳng phải ta muốn gặp là gặp được hay sao. Chỉ tiếc rằng ta, công chúa duy nhất tính đến giờ của Đại Tề, bị hoàng huynh cưng chiều đến mức biến thành một đứa vô dụng, làm gì cũng không xong.
Ta muốn viết thơ tình tặng Tạ Chiêu, viết xong nhìn nét chữ như gà bới của mình, không nhịn được mà xé đi. Ta muốn vẽ chân dung Tạ Chiêu, vẽ xong thấy chẳng phân biệt được là người hay quỷ, liền vứt vào lò đốt. Ta muốn làm điểm tâm tặng Tạ Chiêu để tỏ lòng quan tâm, nhưng Tiêu Cảnh Thần lại cướp ăn trước, ăn xong rồi ói ra.
Điều duy nhất ta thành thạo chút chút có lẽ là cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vì ta là bạn thân của tiểu nữ nhi Bùi Huyên nhà Bùi đại tướng quân, thường xuyên đến phủ tướng quân ăn chực uống chực, nhân tiện học ké mấy bài huấn luyện của ca ca nàng là Bùi Minh.
Đầu bếp ở phủ tướng quân nướng móng heo là nhất tuyệt, ta đã muốn mời hắn vào cung làm ngự trù từ lâu, nhưng hắn không chịu vào, cũng không chịu truyền lại bí phương… ơ mà lạc đề rồi.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, giương cung mác tiễn b.ắ.n hạ hai con bồ câu thường bay quanh Đông cung, định tặng Tạ Chiêu. Tiêu Cảnh Thần lại nói với ta rằng đấy là bồ câu mà Tạ Chiêu nhàn nhàn nuôi chơi, chúng bay qua bay lại giữa Đông cung và Tạ phủ.
Ta trầm mặc, luống cuống chạy về Ngự thiện phòng, lại ngửi thấy mùi thơm của bồ câu nướng, hòa cùng mùi thì là, hạt tiêu, ớt bột và một chút mùi xém xém, chắc hẳn là ngoài giòn trong mềm, tan ngay trong miệng, lưu hương nơi đầu lưỡi….Ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Ta muốn tạ lỗi với Tạ Chiêu, đương nhiên không thể tay không, vì vậy đêm đó ta thức cả đêm thêu một cái túi thơm.
Lưu ma ma thực sự không nhìn nổi nữa, bà bảo: “Công chúa, sau này ra ngoài đừng nói nữ công của người là do lão nô dạy.”
Sau đó, bà ấy thêu một chiếc túi thơm lớn hơn và tinh xảo hơn, nhét cái xấu xí của ta vào bên trong, coi như đó là chút thành ý của ta.
Ta gặp Tạ Chiêu ở Ngự hoa viên, tiện tay đưa túi thơm cho hăn. Trong đôi mắt đen lạnh lùng của hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, ta cúi đầu ngại ngùng nói, nếu hắn vẫn còn để ý, ta sẽ ra ngoài cung mua hai con bồ câu giống hệt để bồi thường.
Chuyện đó bị quận chúa Vinh Hòa trông thấy, nàng tưởng ta đang tỏ tình với Tạ Chiêu.
Vinh Hòa là tài nữ nổi danh khắp kinh thành, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nhưng vì nàng là quận chúa còn ta là công chúa nên thường bị ta đè ép, thế nên nàng chướng mắt ta từ lâu.
Sau khi Tạ Chiêu rời đi, Vinh Hòa nói với ta: “Thái phó là người có tài tuyệt thế, hẳn phải có chí hướng to lớn, ngươi định ràng buộc ngài ấy bên một công chúa kém cỏi bất tài như ngươi, làm một phò mã xoàng xĩnh vô vị ư?”
Tâm tình thiếu nữ của ta bị một gáo nước lạnh dập tắt.