2.

Từ hôm đó, ta bị Thẩm Thác giam trong viện, hắn còn ra lệnh không cho cung nhân mang thức ăn đến cho ta.  

Một ngày trôi qua, bụng ta đói cồn cào.  

Nhưng Tạ Phong không tra ra được ta, cuối cùng, chàng kết luận rằng vì lửa trong chậu than quá lớn, khi ấy Hạ Đãi Tuyết đang ngủ say, cung nữ chỉ lo canh cho nàng, không để ý xung quanh. Trên bàn trang điểm cạnh chậu than còn có dầu quế hoa, khiến lửa lan nhanh, cả hai đều bị vây trong biển lửa, không thể thoát thân.  

Người có thể động tay động chân nhiều như vậy, chỉ có Thẩm Thác.  

Hắn giam ta, chẳng qua muốn ép ta khai ra tung tích của Hạ Đãi Tuyết.  

Chỉ là hắn xem thường ta quá rồi, từ nhỏ mẫu thân ta không được sủng ái, ta sống ở Chung phủ không bằng một người hầu, ăn bữa nay lo bữa mai, ta từng bị bỏ đói lâu hơn thế này nhiều.  

Bị giam cũng nhàm chán, ta dứt khoát đi ngủ để quên cơn đói.  

Chưa ngủ được bao lâu đã bị người lay tỉnh:  "Lạc tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ?"  

Hương hạt dẻ thơm phức theo giọng nói truyền đến, khiến ta thèm thuồng mở bừng mắt.  

Bình tĩnh mà nhìn thì hóa ra người đến là Hạ Đãi Tuyết cải trang thành cung nữ!  

"Ngươi trở về làm gì?" Ta sợ hãi ngồi bật dậy. Theo lý mà nói, lúc này Hạ Đãi Tuyết phải cùng người trong lòng rời khỏi kinh thành rồi. Huống hồ, cung cấm canh phòng nghiêm ngặt, vụ án Đông cung bốc cháy lại đang ầm ĩ như thế, nếu bị phát hiện...  

"Cung cấm canh phòng nghiêm ngặt, nếu bị phát hiện, chẳng phải mọi chuyện sẽ đổ sông đổ biển hết ư?"  

Hạ Đãi Tuyết chỉ cười nhẹ: "Lạc tỷ tỷ yên tâm, khi đến đây ta đã tránh hết bọn thị vệ và cung nhân, không ai phát hiện ra đâu. Nghe nói Thái tử ca ca bỏ đói tỷ một ngày, tỷ mau ăn đi."  

Nói rồi, nàng đẩy hạt dẻ đến trước mặt ta.  

Nghe vậy, ta chỉ thở dài một hơi, nói: "Hỏng rồi."  

Quả nhiên, ngay sau đó Thẩm Thác đẩy cửa bước vào: "Đãi Tuyết, muội có biết hành động này khiến Thái phó lo lắng thế nào không hả?"  

Hạ Đãi Tuyết căn bản không tránh được tai mắt trong cung, tất cả đều là do Thẩm Thác an bài.  

Hắn phao tin cấm túc ta ra ngoài, khiến Hạ Đãi Tuyết lo lắng quay về cung, dọc đường lại sắp xếp để cung nhân tránh mặt.  

Để lần này bắt quả tang ta ngay tại chỗ!  

"Thái tử ca ca, muội... muội không thể rời xa chàng..." Hạ Đãi Tuyết cắn môi nói.  

Thẩm Thác bất lực thở dài: "Vậy sao không bàn bạc với Cô?"  

"Chẳng phải muội sợ Thái tử ca ca sẽ nói chuyện này với phụ thân sao." Hạ Đãi Tuyết đưa tay kéo ống tay áo của Thẩm Thác, giọng điệu như làm nũng.  

Ta đứng bên cạnh xem kịch hay, thanh mai vì bỏ trốn cùng người trong lòng mà đốt cả Đông cung, không biết Thẩm Thác rộng lượng thật hay chỉ giả vờ buông tay.  

Điều khiến ta bất ngờ chính là, cuối cùng Thẩm Thác thật sự đưa người đi, còn chuẩn bị giấy thông hành và thân phận giả cho Hạ Đãi Tuyết cùng người thương của nàng.  

Khi Hạ Đãi Tuyết rời đi, ta và Thẩm Thác đưa mắt tiễn nàng.  

Khi bóng dáng nàng sắp khuất khỏi tầm nhìn, Thẩm Thác bỗng lên tiếng: "Đãi Tuyết đơn thuần, Cô xem nàng như muội muội ruột. Cô cưới nàng là vì nàng cầu xin, không muốn trở thành công cụ chính trị gả cho đích trưởng tử của Tiết phủ."  

Ta bị lời giải thích bất ngờ của Thẩm Thác làm giật mình: "Thái tử nghĩ nhiều rồi, ta đâu có ghen." Nói gì đến ghen, căn bản không có gì để ghen cả.  

"Ngươi mới là nghĩ nhiều, ý của Cô là ngươi vốn không nên tự cho mình là thông minh, nghĩ rằng Cô thích nàng mà che giấu cô. Hôm nay Cô có thể thay ngươi giấu chuyện phóng hỏa, nhưng ngày sau chưa chắc..."  

"Ục——" Tiếng bụng đói ngắt lời răn dạy của Thẩm Thác.  

Hắn quay mặt đi, đưa cho ta một miếng bánh hoa quế.  

Bánh hoa quế làm rất thô, chẳng tinh tế như trong tửu lâu hay trong cung, rõ ràng là mua từ con phố bán đồ ăn vặt, nơi ta hay lang thang.  

"Ngươi... sao lại đến đó?" Ta cầm lấy bánh quế hoa, nhân lúc không có người ngoài, liền bắt đầu ngấu nghiến ăn.  

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, tiện tay lấy của Chính Phong thôi. Còn nữa, ngươi là Thái tử phi, chú ý dáng vẻ một chút đi.”

……

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play