1.
Đương nhiên là ta không cam lòng, cho nên ta đã thi-ê-u ch-ế-t thanh mai của Thẩm Thác.
Ta và Thẩm Thác thành thân đã ba năm, tuyệt đối là oan gia không đội trời chung.
Hắn cho rằng ta tham lam vị trí Thái tử phi mà nhẫn tâm hại ch-ế-t hai tỷ tỷ, còn ta thì mắng hắn thân là con cháu Hoàng gia không thấu được nỗi khổ của nữ nhân bình thường, còn ở chỗ này giả vờ thanh cao.
Thẩm Thác biết người trong lòng ta là tân Trạng nguyên lang Tạ Phong nên mới cố ý nói cho ta biết tin Thánh thượng tứ hôn cho Tạ Phong cùng Ngũ công chúa. Thậm chí công vụ còn chưa kịp xử lý xong đã vội vã dẫn ta tới hôn lễ của bọn họ.
Tại bữa tiệc hôm ấy, ta uống đến say mèm, lúc lên xe ngựa thì dạ dày bắt đầu dâng lên từng trận cồn cào, lập tức phun châu nhả ngọc lên người Thẩm Thác.
Nghe cung nữ kể lại, Thẩm Thác ngâm mình trong nước ấm suốt cả đêm hôm ấy, không hề bước ra ngoài.
Đương nhiên, những điều ta muốn làm không chỉ gói gọn trong bấy nhiêu đó thôi đâu.
Sau khi Hạ Đãi Tuyết - thanh mai của Thẩm Thác tiến vào Đông Cung được ba tháng, ta dùng một mồi lửa đốt cháy sân viện của nàng. Hạ Đãi Tuyết bị mắc kẹt bên trong không ra được.
Sau này ta lại nghe người ngoài cung nói rằng ngọn lửa ngày hôm ấy tựa như thiêu rụi nửa bầu trời Trường An.
Khi Thẩm Thác vội vàng trở về từ Ngự Thư Phòng, ta đang ngồi bên ngoài Đông Cung nhìn bóng dáng cung nhân bận rộn chạy tới chạy lui dập lửa.
“Chung, Lạc!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyền đến bên tai.
Ta vừa quay đầu lại đã đối diện với cặp mắt đầy lửa giận của Thẩm Thác.
Biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Thác vẫn luôn nhạt nhẽo, rất ít khi bộc lộ chút vui mừng nhỏ nhoi, mà như thế này đã là tức giận tới cực điểm rồi.
Ta đè nén nụ cười vốn treo bên khoé miệng, nhào vào trong lòng n.g.ự.c hắn: “Điện hạ, suýt chút nữa là ta không gặp được ngài nữa rồi, ta sợ quá…… Đáng tiếc cho muội muội Đãi Tuyết không có được phúc phận này.”
Sau một câu cuối, suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Đôi vai bị hắn bóp chặt, dùng lực mạnh đến mức ta tưởng như hắn muốn nghiền nát cả cơ thể ta.
“Mùi dầu hỏa trên người ngươi còn chưa tiêu tán, Chung Lạc, ngươi nghĩ Cô là kẻ ngốc ư?”
Ta thuận thế ôm lấy cổ hắn: “Là ta làm đấy. Nhưng điện hạ ngài dám tố giác ta sao?”
Thái Tử phi ghen tuông đến mức th-i-ê-u ch-ết Lương đệ, chưa kể đến việc hắn có nể mặt Chung gia sau lưng ta hay không, chỉ riêng Hậu viện của Thái tử tranh giành tình cảm đến mức xảy ra hoả hoạn thì tấu sớ buộc tội hắn cũng phải chất đầy mấy xe luôn rồi.
“Ngươi có biết suýt chút nữa thì thiêu rụi cả Đông Cung không?”
“Biết chứ, sớm biết thế này đã mua nhiều dầu hơn rồi.”
“Chung Lạc, sao Chung gia lại sinh ra một nữ tử với thủ đoạn độc ác như ngươi?”
“Thủ đoạn độc ác? So với những gì Điện hạ đã làm với ta, cái này đã tính là gì đâu.”
Lúc trước người người dòm ngó vị trí Thái tử, biết bao Hoàng tử tranh giành để có được vị trí này, cuối cùng lại rơi vào tay Thẩm Thác, một Hoàng tử có mẫu phi không được sủng ái. Nguyên do phía sau, không cần nói cũng hiểu.
Thẩm Thác bị ta chọc giận đến nghẹn lời, dứt khoát đẩy ta ra, xoay người kiểm tra tình hình trong viện.
Quả nhiên, thanh mai vẫn là thanh mai, vẫn chiếm một vị trí đặc biệt ở tận sâu trong lòng hắn.
Để chắc chắn hơn một chút, ta cũng đi theo.
Sau trận hỏa hoạn, Huyên Lan Uyển chỉ còn lại một đống phế tích ẩm ướt.
T-h-i t-h-ể được phủ lớp vải bố trắng đặt ở bên ngoài phế tích, các cung nhân sợ bị liên luỵ bởi cơn giận của Thẩm Thác khiến ai nấy đều cúi đầu xuống thật thấp, đứng cũng thật xa.
Thẩm Thác tự mình vén tấm vải bố trắng, những người khác đều hít một hơi thật sâu.
Người đã bị thiêu đến dị hình dị dạng, rất khó để phân biệt thân phận.