Nhưng chỉ một cái liếc nhìn thoáng qua, lửa giận trong đáy mắt Thẩm Thác dần tan biến, hắn tiến đến gần bên tai ta, nhẹ nhàng thả xuống một câu: “Ngươi giấu Hạ Đãi Tuyết ở đâu rồi?”

Trong lòng ta lập tức nổi lên từng đợt mưa to gió lớn, làm sao mà Thẩm Thác lại biết được chứ!

Thẩm Thác thu hồi ánh nhìn, giọng điệu khôi phục lại vẻ nghiêm túc như thường ngày: 

“Sắp xếp an táng thật tốt cho Hạ Lương đệ, nếu bên trong còn có di vật chưa bị thiêu huỷ cũng phải sắp xếp lại cho cẩn thận.”

“Rõ.” Cung nhân vừa mới đáp lời, ta đã bị Thẩm Thác kéo vào một gian phòng gần đó.

Người bị đẩy sát vào tường, ngay khi tiếng đóng cửa vang lên, bóng dáng cao lớn đã áp sát lại.

“Làm việc sai sót chồng chất, thật không hiểu làm thế nào mà ngươi có thể sống sót từ Chung gia cho tới tận Đông Cung.” Lời nói của Thẩm Thác mỉa mai thấy rõ.

“Điện hạ nói gì vậy, ta nghe không hiểu?” Ta nghiêng đầu nhìn hắn, mượn ý cười che giấu hoảng hốt đang dâng lên trong lòng.

“Chung Lạc, ngươi đặt t-h-i t-h-ể hai người trong tư thế thoải mái, hoàn toàn không có dấu hiệu giãy giụa khi bị thiêu, rất rõ ràng rằng họ đã c-h-ế-t trước khi ngọn lửa bùng lên rồi.” 

Thẩm Thác nhướng mày, ánh mắt hờ hững, tựa như muốn nhìn thấu sự quẫn bách của ta.

Từng lời lại từng lời tựa như xương cá mắc nghẹn trong cổ họng khiến ta không nói nên lời. 

Nếu thực sự phải nói ra, chỉ có thể nói t-h-i t-h-ể không phải do ta chuẩn bị, nhưng như vậy chẳng khác nào thừa nhận tội trạng với Thẩm Thác.

“Điện hạ quan sát tinh tường, hẳn là nên báo cáo việc này cho Nội giám đến để điều tra nguyên nhân gây ra hoả hoạn, nói với ta thì cũng có ích gì.” Ta vẫn còn giả bộ hồ đồ.

Thẩm Thác cũng không tức giận, vẫn chậm rãi nói: “Lửa đốt Đông Cung thực sự quá mức ác liệt, nghi là có kẻ cố tình thị uy với Hoàng thất. Vụ này e là liên quan rất rộng, Cô nghĩ hẳn là nên xin chỉ thị của Phụ hoàng, để Đại Lý Tự đến điều tra rõ vụ này.”

Ba chữ “Đại Lý Tự” khiến đáy lòng ta chấn động không thôi. Hiện giờ, Đại Lý Tự Khanh chính là Tạ Phong.

Thẩm Thác cúi người, ý cười lan dần nơi khóe môi. Hắn rất hiếm khi cười, trước mặt người khác luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt. Từ khi ta bước vào Đông Cung cho tới nay, số lần thấy hắn cười chẳng bao nhiêu, mà mỗi lần hắn cười đều là đang chế nhạo ta.

“Cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra manh mối, ngươi đoán xem Tạ Phong có nhận ra hay không? Nếu để Đại Lý Tự tra tới, Cô bị buộc tội hậu viện bất hoà, mà chiếc mặt nạ dối trá của ngươi cũng sẽ bị chính người trong lòng ngươi tự tay lột xuống. Ngươi nói xem, Cô có nên cá ch-ế-t lưới rách cùng ngươi hay không?”

“Thẩm Thác, ngươi đúng là đồ khốn!” Ta tức giận mắng.

Mặt mày Thẩm Thác nhiễm ý cười: “Như nhau, như nhau cả thôi. Cho nên, rốt cuộc thì Hạ Đãi Tuyết đang ở đâu?”

“Không có gì để nói!” Ta biết rõ Thẩm Thác sẽ không dám đắc tội với Chung gia vào lúc này, nhưng ta càng không dám hoài nghi tấm chân tình mà hắn dành cho Hạ Đãi Tuyết. Nếu hắn thực sự muốn cá ch-ế-t lưới rách ngay lúc này, vậy thì ta càng không thể để lộ tung tích của Hạ Đãi Tuyết.

“Hay cho câu không có gì để nói.” 

Hôm nay Thẩm Thác vẫn chưa nổi giận, nhưng trong chớp mắt đã thấy thân mình bị hắn nhấc bổng lên.

Ta bị hắn khiêng trên vai, bước ra ngoài. Cung nhân lui tới đều một mực cúi đầu.

Từ trước đến nay, Thẩm Thác vốn luôn nghiêm khắc giữ lễ, có bao giờ hoang đường như thế?

Ta úp mặt vào lưng hắn, thấp giọng mắng: "Thẩm Thác, ngươi muốn làm gì?"  

Thẩm Thác không đáp, mãi đến khi hắn dẫn ta đến thiên điện mà hắn dùng để tắm rửa.  

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, thắt lưng của ta đã bị hắn cởi bỏ, áo ngoài cũng rơi vào tay hắn.  

Gả cho Thẩm Thác ba năm, ta cũng sống cô quả ba năm, ngay cả đêm tân hôn cũng chỉ dùng m.á.u đầu ngón tay để qua mắt người đời, chẳng lẽ hôm nay...  

"Thẩm Thác, ngươi... ngươi muốn làm gì?"  Ta đưa tay che chắn trước ngực, lần đầu tiên giọng nói run rẩy không còn chắc chắn.  

Chỉ thấy Thẩm Thác vứt y phục của ta vào chậu than, sau đó đẩy ta xuống hồ tắm.  

Ta bất ngờ bị nước tràn vào miệng, ho sặc ra như xé gan xé phổi.  

Đỉnh đầu bỗng tối sầm, ta ngẩng lên thì thấy Thẩm Thác y phục chỉnh tề đứng trên bờ, trưng cái vẻ nghiêm túc nói:  "Đương nhiên là tẩy sạch mùi dầu hỏa trên người ngươi. Thái tử phi không nghĩ Cô muốn sủng hạnh ngươi đó chứ?"  

Dứt lời, hắn đứng dậy, dường như cố giấu đi nụ cười giảo hoạt nơi khóe miệng.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play