3.
Thực tế chứng minh, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Ngày hôm sau trên mặt ta nổi lên những nốt đỏ, việc chỉ xảy ra khi ta ăn đậu phộng. Thế nhưng, trong đồ ăn thức uống của ta vốn không thể có đậu phộng, cho nên chỉ có thể là miếng bánh hoa quế mà Thẩm Thác đưa ta có vấn đề.
Hắn nói bánh đó là tiện tay cướp được từ thị vệ Chính Phong, bánh hoa quế bình thường căn bản không có đậu phộng, rõ ràng là là cố ý.
Hôm nay là thọ yến của Thái hậu. Mặc dù trên danh nghĩa, thọ yến do ta và Dung Phi, mẫu thân của Thẩm Thác, cùng lo liệu, nhưng kỳ thực mọi việc đều là do một tay ta cáng đáng. Dung Phi chỉ việc mỗi ngày gọi ta đến, nghe ta báo cáo lại từ đầu chí cuối những việc đã sắp xếp, sau đó nhàn nhã buông một câu: "Cứ thế mà làm."
Nếu yến thọ Thái hậu mà ta không đến, công lao tất nhiên sẽ thuộc về Dung Phi, để bà ta lấy hết tiếng thơm.
Thẩm Thác dường như đoán được rằng ta sẽ tức không nhịn nổi, nên trước khi đến buổi cung yến, hắn còn cố ý ghé qua viện của ta.
Đầu hắn vừa ló qua cửa, ta đã tiện tay ném thẳng một bình hoa qua đó. Thẩm Thác nhanh tay nhanh mắt tránh được, bình hoa đập vào cửa vỡ tan tành.
"Ngông cuồng." Thẩm Thác chậm rãi bước vào.
"Việc này Đại Lý Tự tuy đã kết luận, nhưng Thái phó chắc chắn không dễ gì tin, buổi cung yến này, ngươi nên tránh đi thì hơn."
"Muốn giúp Dung Phi nổi danh, mà còn viện cái cớ quang minh chính đại như thế. Điện hạ chẳng lẽ không biết ba chữ 'Ngụy quân tử' viết như thế nào sao?"
"Chó cắn Lữ Động Tân." Thẩm Thác xoay người, định rời đi.
"Vậy Điện hạ chẳng phải là chồn chúc Tết gà hay sao?"
"Ầm!"
Đáp lại ta chỉ là tiếng cửa đóng thật mạnh.
---
"Ta còn định ăn thêm vài con cua ngâm rượu trong cung yến mà…" Ta buồn bã nằm xoài ra giường, nốt đỏ trên mặt thi thoảng lại ngứa ngáy khiến ta muốn gãi không thôi.
"Thái tử phi, không được gãi đâu ạ." Tỳ nữ Bích Thanh, giữ lấy tay ta, khuyên nhủ: "Nếu để lại sẹo trên mặt thì khó coi lắm."
"Thôi được rồi." Ta rút tay lại, thở dài nói: "Vậy đi tìm việc gì đó làm để quên đi vậy."
Ta kéo Bích Thanh đến khu phố ăn vặt đông đúc mà ta thường lui tới, đội mũ rèm che mặt, ăn từ đầu phố đến cuối phố. Lúc ta đang ăn cây kẹo đường cuối cùng, thì một nam tử cao lớn từ phía sau đi đến.
Bất ngờ va mạnh vào vai ta, cây kẹo rơi xuống đất vỡ nát.
Chưa kịp ngẩng lên, một mùi hương lạ lùng thoảng qua mũi ta.
Khung cảnh trước mắt nhòe đi, sau đó chỉ còn lại một màu đen.
Ta bị một chậu nước lạnh hắt cho tỉnh lại, may thay lúc này đang là giữa mùa hè.
Đứng trước mặt ta là nam tử đụng ta khi nãy, hắn gỡ bộ râu giả dùng để dịch dung xuống, cúi gần ta, cười khinh miệt:
"Ta còn tưởng Thái tử phi là bậc tuyệt sắc khuynh thành thế nào, không ngờ dung mạo lại xấu xí đến vậy."
Nói rồi, một kẻ bên cạnh túm lấy cằm ta, buộc ta phải ngẩng đầu lên: "Gia, ngài đừng nhìn dung mạo nàng ta xấu, bên trong cũng có chút tư sắc đấy."
Ta muốn vùng vẫy, nhưng tay chân đều bị dây thừng lớn trói chặt, không thể động đậy.
Lớp y phục mỏng manh ngày hè lại bị nước làm ướt sũng, khiến bọn cuồng đồ này càng nhìn chằm chặp.
"Ưm..."
Ta muốn nói nhưng miệng bị nhét một mảnh giẻ rách, cọ vào hai khóe môi đau rát.
Tên đầu lĩnh thấy thế bèn lấy miếng giẻ ra, trêu chọc: "Tiếng kêu của các cô nương thanh lâu đã nghe nhiều rồi, còn chưa từng nghe Thái tử phi kêu thế nào đâu."
Nói xong, hắn ta và đám người bên cạnh phá lên cười.
Ta nén xuống cơn buồn nôn đang trào dâng trong lòng, bày ra dáng vẻ mừng rỡ như điên:
"Chư vị gia gia, xin hãy nhanh tay, để ta c.h.ế.t một cách khoái lạc! Các ngươi không biết Thái tử kia... hắn chẳng sạch sẽ, lại còn bất lực..."
Vừa nói, ta khẽ cắn đầu lưỡi, khiến bản thân đau đớn mà rơi nước mắt: "Cơ thể bệnh tật này của ta, cũng do hắn mà ra..."
Nụ cười trên mặt những kẻ kia lập tức cứng đờ, thậm chí còn có kẻ lùi lại mấy bước, nam tử vừa rồi bóp cằm ta, giờ đang ra sức lau tay, như muốn xé xuống cả miếng da.
"Ngươi nói... ngươi đây là..."
Tên đầu lĩnh lên tiếng, giọng đã hơi run, nhưng ánh mắt vẫn mang nét hoài nghi.
"Hắn sợ bị người phát hiện bị vạch tội, cho nên chỉ dám lui tới những nơi dơ bẩn nhất, đến mức mang bệnh vào người, ta cũng không tránh khỏi tai ương. Bằng không các ngươi nghĩ vì sao đường đường một Thái tử phi như ta, không tham gia cung yến mà chỉ có thể che mặt tìm vui nơi phố phường? Chẳng phải đều tại hắn hay sao!"
Nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây, khiến những kẻ xung quanh đều hít sâu một hơi.
"Vậy nên cầu xin chư vị gia gia, hãy để ta làm một con quỷ phong lưu đi!" Ta nhìn chúng đưa mắt nhìn nhau, suýt nữa đã bật cười thành tiếng.