''Tada…...'' Kelsen đem một hộp Lego lớn và một bộ tranh vẽ đặt lên bàn, ông mỉm cười rồi nói với Esther: ''Nào con gái, đây là quà của hai người bọn ta chọn cho con, để chào mừng con gia nhập vào gia đình chúng ta, con thấy sao? Có thích không?''

Bé gái da trắng tóc nâu, mặc một bộ khoác len màu đen, có chút thẹn thùng ôm hai món quà vào lòng, ngẩng đầu với đầy lòng biết ơn và vui sướng hướng về phía Kelsen cười ngọt ngào: ''Cảm ơn cha, con thích lắm.''

Rồi lại tiếp tục hướng về phía Juilly: ''Con cảm ơn mẹ.''

''Đừng khách sáo con yêu, con thích là được rồi.'' Juilly xoa đầu cô ta: ''Sau này chúng ta là người một nhà, con không cần phải câu nệ như trước nữa.''

Sydelle đơn độc ngồi trên sofa, bên cạnh đặt con Annabelle to hơn cô một chút.

Lúc này cô có hơi ngại, dẫu sao thì chỉ có mỗi cô là không chuẩn bị quà chào mừng. Nhưng vấn đề này cũng không quá lớn, thoạt nhìn Esther là một cô gái điềm đạm nho nhã và cũng rất dễ gần, về sau cô tặng bù là được rồi.

Cô đang nghĩ như vậy, thì đột nhiên trông thấy Esther đang nhìn về phía cô, lộ ra một nụ cười thục nữ chuẩn mực, nhỏ giọng hỏi: ''Con búp bê này là quà của Sydelle tặng chị phải không?''

Đôi mắt Esther long lanh cứ nhìn chằm chằm vào Annabelle, bộ dạng giống như rất thích con búp bê này. Cô ta đặt những món quà trong tay xuống, bước sang đó như muốn chạm vào nó.

''Khoan đã!'' Sydelle tay nhanh hơn não, theo bản năng chặn cánh tay của Esther lại: ''Không thể chạm vào cái này.''

Vừa dứt lời cô liền nhận ra hình như mình có hơi hung hăng, liền trở nên chán nản, cũng không biết có dọa đến Esther hay không.

Đối với Sydelle mà nói thì loại đồ mang đầy màu sắc tâm linh như Annabelle thì tốt nhất nên quăng vào phòng chứa đồ dưới tầng hầm. Không biết vì sao, cô vẫn luôn có một loại trực giác muốn né con búp bê này, do đó cô cũng không muốn để người nhà mình có bất kì tiếp xúc nào với nó.

Lúc bước vào cửa, cha còn muốn giúp cô cầm chiếc hộp này, nhưng đã bị Sydelle từ chối không chút do dự. 

Nhưng Sydelle còn chưa kịp xin lỗi thì Esther trước mặt đã rụt tay lại, đôi mắt đen như quả nho mọng nước rủ xuống: ''Xin lỗi, chị không nên tự ý đụng vào đồ của em. Chỉ là con búp bê này đẹp quá, trước giờ chị chưa từng có con nào đẹp như vậy.''

Sydelle: ... ? Con búp bê này… đẹp hả??

Cô không nhịn được mà nhìn về phía Annabelle, đôi môi dày màu đỏ tươi cùng với nụ cười kì quái và vết nứt ở trên mặt nó.

Thứ đồ chơi tà đạo này... cũng có người thích thật sao?

Cô không hiểu, thực sự không hiểu nổi.

Esther chạy về cạnh Kelsen, dường như đã không còn hào hứng như trước. Cô ta cúi đầu tựa sát cạnh Kelsen, cũng khôi phục lại dáng vẻ rụt rè lo sợ khi nãy.

''Sydelle.'' mẹ nghiêm khắc quát cô một tiếng, Sydelle cũng vô thức thẳng lưng, nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ khiển trách của Juilly.

''Hừm...'' Kelsen không nói gì với Sydelle, ông do dự một hồi rồi có chút không tự nhiên mà an ủi cô bé đang tựa sát vào người mình: ''Con thích búp bê của Sydelle hả, Esther? Nếu con có thời gian, thì chiều nay chúng ta có thể đến cửa hàng búp bê xem thử.'' 

Sydelle luôn rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên Kelsen trải nghiệm cảm giác dỗ trẻ con, khó tránh khỏi có chút dè dặt sợ sẽ nói sai gì đó.

Sydelle: ''...''

Hình như cô cũng... không nói điều gì nghiêm trọng cả.

Nhưng cân nhắc đến gia cảnh của Esther, trong lòng Sydelle lại thở dài một hơi. Suy cho cùng thì tâm lý của một chị lớn hai mươi mấy tuổi như cô thì cũng không thể so đo với một bé gái mồ côi chỉ mới chín tuổi được.

Sydelle thẳng thắn nhận lỗi với Esther: ''Xin lỗi chị, vừa rồi em đã dọa chị hả? Em thành thật xin lỗi, nhưng chủ của con búp bê đó không phải em, nên em cũng không có quyền mang tặng chị.''

Esther vẫn vùi mặt vào lòng Kelsen, chỉ hơi ló ra một chút, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo được chiếc áo khoác đen tôn thêm vẻ tinh xảo và xinh đẹp. Tiếng thở dài trong lòng Sydelle liền bị khuôn mặt có giá trị nhan sắc cao này thổi tan.

Cô hớn hở đề nghị: ''Nếu chị chấp nhận lời xin lỗi của em, thì em có thể đưa chị đi tham quan nhà của chúng ta như là một món quà tạ lỗi, có được không?''

Kelsen cười, Sydelle luôn rất thông minh. Ông vuốt ve mái tóc xoăn của bé gái trong lòng, bảo cô ngồi dậy: ''Con gái, Sydelle đã bỏ ra không ít công sức để trang trí phòng ngủ cho con, con có muốn đi xem với em không?''

Sydelle nhìn thấy ánh mắt rụt rè của Esther, cô ta quét mắt qua nhìn cô rồi lại cúi đầu và gật nhẹ.

Tay Esther nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang chìa ra của Sydelle.

Sydelle nắm lấy tay của Esther, chỉ là vào khoảnh khắc này cô lại vô thức chau mày, loại cảm giác bất an kì lạ ở lần gặp đầu tiên lại quay về.

... Tại sao?

Cô khẽ liếc mắt dò xét bé gái bên cạnh.

Esther đang cúi gầm mặt, ngũ quan xinh đẹp trầm tĩnh tựa tranh vẽ, rõ ràng là một cô nhi mà cử chỉ hành động lại có một loại tao nhã không thể diễn tả. 

Phát hiện ánh mắt của Sydelle, Esther cũng nhìn sang và đáp lại bằng nụ cười tao nhã.

Sydelle kìm chế cảm giác bất an trong lòng, cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Esther.

Mặc kệ là như thế nào thì đây cũng là chị của cô... cô không thể tùy tiện nghi ngờ Esther chỉ vì trực giác vô căn cứ.

Thấy hai đứa trẻ dắt tay nhau lên tầng, Juilly cười rồi nói: ''Hôm nay Sydelle thực sự có hơi kì lạ, nhưng chắc chắn con bé có thể chung sống hòa thuận với Esther.''

''Đương nhiên rồi.'' Kelsen nhún vai rồi ngồi xuống bên cạnh Juilly, kéo bả vai vợ mình: ''Em biết đó, Sydelle của chúng ta luôn rất thông minh.''

''Đúng vậy.'' Juilly nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn xuyên qua chồng mình, hướng thẳng về phía những đóa hoa trắng nở rộ ngoài cửa sổ: ''Nếu Delina của em còn sống, thì chắc chắn Sydelle sẽ là một người chị tốt.''

''Em à.'' Kelsen ôm lấy Juilly: ''Đã ba năm rồi, có lẽ em nên... ý anh là em hãy lạc quan lên.''

''Em hiểu.'' Juilly nhắm mắt: ''Hiện tại chúng ta đã có thêm một đứa con gái, không phải sao?''

''Esther vừa ngoan ngoãn lại vừa thông minh, có lẽ con bé sẽ mang đến cho nhà mình nhiều điều mới mẻ hơn.'' Kelsen nhẹ giọng nói.

Hai vợ chồng ngồi ôm nhau trên sofa, những đóa hoa trắng ngoài cửa sổ đang đong đưa nhè nhẹ theo gió.

''Đúng rồi.'' qua một lúc sau, Juilly buông Kelsen ra: ''Lát nữa em sẽ đem con búp bê đó đặt vào phòng ngủ của chúng ta, hình như Sydelle không thích nó cho lắm.''

Kelsen nhìn con búp bê xinh đẹp trên sofa: ''... Ồ? Anh cứ tưởng con bé rất thích con búp bê này, bằng không thì sao con bé lại làm ra hành động thất lễ như vậy với Esther.''

''Đây cũng là điều mà em muốn nói với anh.'' Juilly nói: ''Bắt đầu từ lúc Sydelle nhìn thấy con búp bê này thì cả ngày hôm nay con bé đã rất khác thường. Em rất lo cho nó.''

''Chỉ có hơi khác thường thôi mà.'' Kelsen vừa thờ ơ quan sát con búp bê trên ghế, vừa trấn an vợ mình: ''Suy cho cùng thì con bé vẫn là một đứa trẻ, tâm trạng lúc lên lúc xuống cũng là chuyện bình thường mà.''

''Hay ngày mai em có thể trò chuyện thêm với con bé.'' Kelsen nhún vai, đứng dậy nói: ''Anh đi chuẩn bị bữa tối đây.''

''Mà việc gì phải lo đâu em.'' Kelsen cười nói: ''Nói không chừng con bé ngủ một giấc xong là sẽ quên hết ấy mà.''

Juilly thở dài: ''Mong là vậy.''

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play