[Kể từ khi nền văn minh được hình thành đến nay, búp bê đã được nhiều trẻ em yêu thích và được các nhà sưu tầm trân trọng. Nó cũng được dùng trong các nghi lễ tôn giáo nhằm làm cầu nối giữa thiện và ác.]

Lần đầu tiên Sydelle Christian nhận thấy điều bất thường ở thế giới này là vào năm cô bảy tuổi.

Nói là bảy tuổi thì cũng không đúng, bởi vì cộng thêm độ tuổi ở kiếp trước thì đại khái cô cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi. Nhưng sau vụ tai nạn xe, lần nữa mở mắt ra thì cô đã trở thành một đứa bé sơ sinh của bên kia bờ đại dương. Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh với khuôn mặt rệu rã, đang ôm cô đong đưa nhẹ nhàng với đầy vẻ dịu dàng.

Nhưng cho dù đã sống hơn hai mươi năm, thì đây cũng là lần đầu tiên Sydelle nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong đời.

''Đúng vậy, đó là một bé gái điềm đạm dễ thương... tôi thật sự rất đau lòng cho cô bé, cảnh ngộ của con bé rất đáng thương. Vậy nên sau khi được nhà ngoại cảm mách bảo những điều này, tôi mới đồng ý để con bé ngự trong con búp bê của mình, sống cùng tôi. ‘’

Trên chiếc ghế sofa bằng da kê phía trước là một chiếc bàn gỗ, có một cô gái trẻ ăn mặc xinh đẹp đang nhàn nhã nói chuyện. Bên cạnh cô đặt một chiếc hộp gỗ hình vuông, mặt trước được ghép kính, xuyên qua tấm kính có thể thấy một con búp bê đang mỉm cười 'ngọt ngào' bên trong.

''Quý bà Christian, con bé rất lành tính.'' đôi mắt nâu to tròn của cô gái lóe lên thứ ánh sáng ướt át, thỉnh cầu chân thành: ''Con bé sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của mọi người đâu, ý tôi là... tuy rằng tôi không có cách nào mang con bé theo, nhưng tôi vẫn muốn tìm một nơi ở cho nó.''

Tấm kính phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo, con búp bê nhợt nhạt nằm bất động trong chiếc hộp gỗ trải đầy những cánh hoa hồng. Phấn má của nó đỏ như máu, đỏ đến mức hơi chuyển đen, đôi môi tách mở lộ ra nụ cười toe toét. Nhãn cầu tinh xảo ánh lên một màu xám xanh như sương khói, hàng mi rậm dài tựa như có sức sống, con ngươi đang tỏa ra ý cười lạnh lẽo.

Nó mặc một bộ váy trắng tinh xảo được viền những đường ren phức tạp, mái tóc dài màu vàng nâu được người ta dùng dây ruy băng đỏ tết thành hai bím tóc xõa trước ngực, quanh eo buộc một sợi thắt lưng bung xòe ra như đóa hồng đỏ rực.

Phần đuôi của chiếc váy lụa dài dệt thành hình một đóa hoa, rải rác chằng chịt trên những cánh hoa hồng đỏ thắm, vừa xinh đẹp lại vừa quỷ dị. Tựa như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ đến mức khiến con người ta phải sởn gai óc.

Sydelle mặt mày vô cảm nhìn cô gái trước mặt đang thành khẩn cầu xin mẹ cô phải đối xử tốt với con búp bê này. 

Nét mặt cô ta thoạt nhìn không có chút dao động, quả thực là có quá nhiều sơ hở, nhưng cô cũng chẳng muốn vạch trần.

Rốt cuộc là có người bình thường nào mà sau khi biết về sự tồn tại của một linh hồn tà ác, không những không lùi bước mà còn chủ động đem con búp bê yêu thích của mình ra làm vật kí gửi, lại còn mong muốn chung sống thật tốt với linh hồn tà ác đó nữa chứ?

Điều này có hợp lý không?

Hôm nay, mới sáng ra cô đã bị mẹ lôi dậy đi đánh răng rửa mặt, sau khi sửa soạn trang điểm xong thì phải lái xe hơn mười cây số mới đến được đây.

Vị tiểu thư PearlJoyce này là một người giàu có, cha là một nhà tư bản nổi tiếng. Cô ta sắp đi nước ngoài du học, nên mới muốn tặng lại một vài món đồ trước khi rời đi. Mà mẹ của Sydelle và vị tiểu thư giàu có này cũng có chút qua lại, thế nên tiểu thư Joyce mới ngỏ ý đem căn biệt thự này nhượng quyền cư trú cho gia đình trước khi cô ta học xong rồi về nước.

Thế nên để bàn giao, quý bà Christian mới đến đây, tiện thể dẫn theo Sydelle để cô làm quen với tiểu thư Joyce.

Thế nhưng, gặp mặt trò chuyện không bao lâu thì tiểu thư Joyce lại làm ra một hành động bất ngờ…

Cô ta xoay người đi vào phòng trưng bày, ôm ra một con búp bê nằm trong chiếc hộp gỗ khảm kính.

''Trước khi rời đi.'' vị tiểu thư trẻ tuổi này chớp chớp hàng mi dài, tựa như có chút rụt rè: ''Tôi có một thỉnh cầu.''

Theo lời cô ta nói, con búp bê này cao đến một mét, là quà sinh nhật của mẹ tặng, và cô ta vô cùng trân quý nó.

Nhưng dạo gần đây, con búp bê này cứ luôn xuất hiện một vài hiện tượng siêu nhiên kì quái, cô ta cảm thấy rất phiền phức nên đã tìm đến một nhà ngoại cảm có tiếng. Nhà ngoại cảm nói rằng trong nhà đang có sự hiện diện của một linh hồn, đó là một bé gái.

Cha mẹ của cô bé đều đã qua đời, nhưng cô bé rất thích con búp bê nên đã tiếp cận nó. Cô bé không có ý xấu, chỉ là muốn có một vài người bạn, Joyce vô cùng đồng cảm với cô bé này nên đã tiếp tục giữ con búp bê bên cạnh mình.

''Tuy rằng chỉ mới sống chung ba ngày, nhưng tôi thực sự không nỡ để con bé lưu lạc khắp nơi, không nhà để về.''

''Tôi có thể cảm nhận được, con bé cần một gia đình, cần có người kề cạnh.''

Tiểu thư Joyce thở dài nói.

Mà Sydelle ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa: ... Cô không hiểu.

Nhưng cô đã bị sốc.

Là một đứa trẻ, hiển nhiên Sydelle không có quyền phát biểu. Thế nên cô chỉ có thể âm thầm khiếp sợ nhìn mẹ mình cười tủm tỉm nhận lấy con búp bê. Lại còn tỏ ý bản thân sẽ chăm sóc tốt cho con búp bê này, và chắc chắn Sydelle có thể chung sống hòa thuận với nó.

Trong lòng Sydelle đang giãy chết: Không! Cô hoàn toàn không muốn sống chung với cái thứ đồ chơi này…

Hiển nhiên những lời cầu nguyện thầm kín của cô không có chút tác dụng nào.

''Vậy... đứa trẻ này tên gì?'' cô nghe thấy mẹ mình... quý bà Juilly Christian hỏi.

''Annabelle.'' tiểu thư Joyce mỉm cười nói: ''Con bé tên Annabelle Higgins.'' 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play