Thấy Lâm Đông Chí vừa mới sống lại đã bắt đầu chống đối bà nội Lâm, không cần nghĩ đã biết, đời trước quan hệ của cô ta với bà nội Lâm cũng chẳng mấy tốt đẹp, có lẽ trong lòng cô ta không chỉ hận tứ phòng, mà còn hận cả bà nội Lâm nữa.Dù gì bà nội Lâm vẫn luôn ưu ái Tứ phòng và con gái út không chút che giấu.

Nói đến đây, Lâm Tây Tây mới nhớ còn chưa được gặp cô nhỏ đang học cấp hai của mình nữa.

Chẳng phải là đã nghỉ thu hoạch rồi à, sao cô nhỏ vẫn còn chưa về, học sinh trong thôn cũng được nghỉ rồi, hàng năm đều sẽ được nghỉ vào những ngày mùa màng bận rộn.

Từ trong nhà ra ngoài, Lâm Đông tiếp tục đi đến sân phơi lúa.

Lâm Tây Tây và Lâm Nam thì đi nhặt bông lúa.

Buổi chiều, sau khi Lâm Nam đã qua cảm giác lúc trưa, thỉnh thoảng lại giục muốn dẫn Lâm Tây Tây đi bắt trứng chim, nướng trứng chim cho cô ăn.

Lâm Tây Tây kiên quyết từ chối.

Lâm Nam có vẻ như không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, không ngừng lải nhải trước mặt Lâm Tây Tây, nói cậu biết leo cây, mỗi lần đi bắt trứng chim đều sẽ có thu hoạch, đám bạn đi cùng cũng không lợi hại được như cậu, có trứng chim nướng ăn, vừa ngon vừa dinh dưỡng lại còn vui vẻ...

Lâm Tây Tây biết trong lời Lâm Nam có phần chém gió, nhưng mà nói đến thì nhất thời cô cũng có chút dao động, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt.

Lâm Nam thấy em gái mãi mà không bị lay động, cũng không buông tha, tiếp tục thuyết phục: “Em gái, nếu không thì anh xuống sông bắt cá, có thể nướng cá cho em ăn, nướng cá rất đơn giản, không cần bất kỳ nguyên liệu nào, chỉ cần chút muối thôi ăn đã thơm rồi.”

Vừa nói như vậy, Lâm Nam chính mình cũng thấy đói, đã lâu rồi cậu chưa được ăn cá nướng, cũng sắp quên mất mùi vị thế nào rồi.

Lâm Tây Tây nuốt nước miếng, cô cũng không muốn như vậy, nhưng mà thân thể rất thành thực, từ khi cô đến nơi này, chỉ có món canh bí đao hầm xương ống trưa hôm nay là tử tế được chút, thân thể cô rất thiếu dầu mỡ, không chỉ cô, ở niên đại này không ai mà không thiếu dầu mỡ cả.

“Không được, không thể xuống sông bắt cá, bắt cá rất nguy hiểm. Anh hai, em thà không ăn gì cũng không muốn anh rơi vào tình huống nguy hiểm.”

“Xuống sông bắt cá có gì mà nguy hiểm, anh còn biết bơi nữa, anh bơi rất nhanh đấy.” Lâm Nam càng nói càng thấy hôm nay nóng bức, rất muốn nhảy xuống sông tắm một cái cho bớt nóng.

“Nhỡ đâu cá cắn người thì sao, anh biết bơi cũng không được, sông cũng có chỗ sâu nữa.”

Lâm Nam nghe được lời nói ngây thơ của em gái ôm bụng cười nắc nẻ, cúi trước ngả sau: “Ha ha ha, em gái, vừa nãy anh còn cảm thấy em thông minh, giờ lại thấy quá ngốc, sao cá lại cắn người được, cá chỉ bị anh ăn thôi, ha ha...”

Lâm Tây Tây thấy cậu cười mình, cáu kỉnh đến đáng yêu dậm chân một cái: “Anh hai, cẩn thận trở về em mách với bà nội và cha mẹ là anh không chăm chỉ làm việc, chúng ta nhặt thêm chút bông lúa nữa, trở về nói với bà cho chúng ta ăn một bữa cơm trắng mới thực tế chút.

“Anh hai, em không tin là anh có thể tay không bắt cá, chẳng qua là anh tìm lý do đi chơi mà thôi! Trứng chim cũng sẽ không có thường xuyên, ở dưới thấp đã bị người khác lấy đi, anh hai, anh đừng hòng lừa được em, hừ, em thông minh lắm!”

Lâm Nam thấy cậu không thể lừa được em gái, con nhóc này người còn nhỏ mà tinh ranh, không dễ lừa gạt: “Em gái, xem ra em còn chưa hiểu cha mẹ chúng ta, cha mẹ mà thấy chúng ta làm việc chăm chỉ thì chỉ cảm thấy chúng ta ngu ngốc thôi.”

Lâm Tây Tây: “...”

Mặc dù có chút làm người khó tiếp thu, nhưng lời này của anh hai cô lại là thật.

Dẫu sao từ trước tới nay cha mẹ cô giáo dục chính là làm người phải thông minh, phải học được lười biếng, không có cơ hội thì phải sáng tạo cơ hội để mà lười, có việc thì làm chậm một chút, có ăn thì phải nhanh.

Lâm Tây Tây suýt chút nữa thì bị Lâm Nam dẫn dắt sai lệch, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lý trí, hiện tại làm việc không phải mục đích của cô, chẳng qua là điều kiện hạn chế, việc có thể làm rất ít, làm những việc này chỉ vì muốn để cho người nhà cùng bà nội cô biết rõ thực lực của cô thôi,

mặc dù tuổi cô còn nhỏ nhưng cũng có thể làm được chuyện lớn, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, năng lực sản xuất quyết định quyền phát biểu, thử nghĩ mà xem, một người chẳng làm nên trò trống gì thì sẽ có mấy ai thật sự nghiêm túc nghe người đó nói đạo lý nhân sinh?

Cứng rắn không được thì mềm.

“Anh hai giúp đỡ nhặt cùng em đi? Em muốn ăn cơm trắng, còn có, không phải buổi sáng anh cũng nghe thấy hai chị em Tiểu Lan Tiểu Hoa nói sao, có đứa trẻ lớn hơn cướp bông lúa hai chị em họ nhặt, cho nên họ mới đi nhặt hạt đậu. Anh hai, anh không ở đây nhỡ đâu em bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?” Lâm Tây Tây nói mang theo chút nũng nịu, giả bộ trẻ con lâu rồi, cô cảm thấy bây giờ mình chính là đứa trẻ con thật.

“Em gái, em yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối không có ai dám bắt nạt em.” Lâm Nam vỗ ngực đảm bảo, cậu chắc chắn sẽ không bỏ một mình em gái ở đây, vừa nãy thuyết phục em gái đi chơi, cũng là muốn dẫn em gái đi cùng.

Sau đó Lâm Nam bị Lâm Tây Tây kéo theo nhặt không ít bông lúa.

Lúa thu hoạch xong chỉ còn lại ruộng đất trơ trụi, trong lúc nhặt có người nhìn đến bên họ, tò mò hai đứa trẻ con đang làm gì, dù sao bông lúa ở đây đều bị mấy đám trẻ con vơ vét sạch sẽ rồi, không còn bông lúa để mà nhặt nữa, nhìn mấy lần cũng không nhìn ra manh mối gì thì nghĩ là trẻ con lười biếng chạy đến chỗ này chơi.

Lâm Tây Tây cảm thấy nhặt đủ rồi, mặt trời cũng sắp xuống núi, chuẩn bị cùng Lâm Nam về nhà, bây giờ cô chỉ là đứa trẻ, làm việc nghiêm túc nhưng cũng phải lượng sức mà làm, trải qua một buổi chiều tiêu hao, cơm ăn buổi trưa đã tiêu hóa sạch phải về nhà bổ sung năng lượng.

Ở nhà bà nội Lâm nằm trên giường đấm ngực, trong miệng còn chao ôi chao ôi, thấy người đi tới là Lâm Tây Tây với Lâm Nam thì sắc mặt tốt hơn một chút.

“Bà nội sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Có muốn cháu ra ngoài ruộng gọi cha về không?” Lâm Tây Tây hỏi, đừng thật sự tức giận mà xảy ra nguy hiểm gì, mà chắc là không đâu, theo suy đoán của cô thì dáng vẻ này của lão thái thái giống như là giả vờ.

Bởi vì lão thái thái đứng dậy nhận lấy giỏ bông lúa rất lanh lẹ, dáng vẻ không giống có bệnh một chút nào.

Lâm Nam cũng biểu đạt sự quan tâm của mình một chút.

So sánh với cháu gái không hiểu chuyện phía trước, bà nội Lâm nhìn cháu gái cùng cháu trai nhỏ khôn khéo cảm thấy trong lòng được an ủi hơn nhiều.

Đúng lúc này Lâm Nam nói: “Bà nội, cháu với em gái giỏi không? Cháu thấy người khác nhặt cả ngày còn không nhiều bằng cháu với em gái nhặt một buổi sáng, chúng cháu chạy sắp gãy chân rồi, cháu có hơi đói, bà nội có gì ăn không?”

Câu trước chẳng qua chỉ là làm nền, câu sau mới là nội dung chính.

Bà nội Lâm lấy chìa khóa mở khóa tủ quầy, đây là cái chìa khóa duy nhất trong nhà.

Chỉ thấy lão thái thái lấy từ trong tủ ra một cái bánh quẩy, bẻ thành hai nửa cho hai đứa.

“Cảm ơn bà nội.”

“Cảm ơn bà nội.”

“Ừ, ra ngoài chơi đi, về nhà rồi ăn, đừng để người khác cướp mất.” Bà nội Lâm dặn dò.

Lâm Tây Tây ăn bánh, không trách được vì sao việc đầu tiên cha cô làm sau khi về nhà là đi phòng bà nội, bởi vì trong phòng bà nội có đồ ăn ngon.

Theo sự tiết lộ của Lâm Nam, đồ ăn ngon trong phòng bà nội đều là của người cô cả lấy chồng ở công xã hiện là nhân viên tạm thời của nhà máy diêm. 

Người mà cả thôn công nhận là lấy chồng có tiền đồ nhất mua biếu cho ông bà.

Nhưng phần lớn đồ ăn trong phòng bà nội Lâm đều vào bụng tứ phòng bọn họ cùng với cô nhỏ.

Lâm Nam vẫn còn chảy nước miếng, mặt tràn đầy khát khao nói, ngày mùa hàng năm cô cả đều sẽ mua thịt cho nhà cha mẹ đẻ, để ông bà nội bổ sung chất béo, rốt cuộc thì ngày mùa cũng rất cực khổ.

Mỗi lần cô cả về nhà, là thời điểm bà nội Lâm vui vẻ nhất cũng cảm thấy có mặt mũi nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play