Năm 1968, dân làng của thôn Lâm gia đang tiến hành gặt hái dưới sự chỉ đạo của trưởng thôn trong cái nóng oi bức.

Một năm vất vả lao động cuối cùng cũng có thu hoạch, vì sự ấm no của cả nhà, dân làng ai cũng cật lực làm việc.

Dù là Lâm Lão Tứ hay làm ăn gian dối trong thôn cũng dùng đến năm phần sức lực.

Chứ bình thường hắn đến hai phần sức lực cũng không buồn bỏ ra.

Ngày thường điểm làm công của hắn có khi còn không so được với một đứa bé mười tuổi.

Lâm Lão Tứ nóng muốn chết, niệm câu quốc túy trong lòng, nhìn quanh khắp nơi, thấy vẻ mặt Lý Xuân Hạnh, vợ hắn, đang làm việc cách đó không xa cũng chẳng khác gì mình, hai vợ chồng liếc nhau, chỉ một ánh mắt đã biết suy nghĩ của đối phương.

Ngay lập tức nghe thấy Lý Xuân Hạnh "ai da" một tiếng, thu hút sự chú ý của mấy người gần đó.

Lâm Lão Tứ lén bỏ đống lạc vào trong túi.

“Xuân Hạnh, cô sao thế?” Có người hỏi.

“Không sao không sao, có con đỉa bò lên chân cắn tôi thôi, bị tôi bóp chết rồi.” Lý Xuân Hạnh cười nói.

Mọi người nghe vậy thì cũng không nói gì nữa, đỉa dưới nước thì thiếu gì, có cái gì đâu mà hiếm lạ, cũng phải kêu la thất thanh.

Nói đến nhà họ Lâm này, cả nhà ai cũng siêng năng chăm chỉ, duy độc cái tên Lâm Lão Tứ lại lười biếng cực kỳ. Ưu điểm duy nhất là cái mặt đẹp, trắng nõn điển trai, nhưng đẹp trai ở thời này thì có ích gì, đẹp trai cũng không làm cơm ăn được, một người đàn ông trưởng thành lại không gánh vác được trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình, lớn lên đẹp trai chỉ tổ uổng phí.

Lâm Lão Tứ lại cưới được bà vợ tính tình không khác gì mình, đều ham ăn lười làm, may mắn thay hai vợ chồng này vồ lấy nhau, không thì hai người họ mỗi người cưới một người khác lại tai hoạ người ta.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan làm, Lâm Lão Tứ sung mãn sống lại, cầm lấy xẻng của Lý Xuân Hạnh rồi chạy về, mấy người phụ nữ đang cùng nhau làm việc chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng vô tư lự của Lâm Lão Tứ.

Chớ nhìn Lâm Lão Tứ như là một người đàn ông trưởng thành, công việc một ngày của hắn còn không xứng để so với với đàn bà con gái, chỉ có thể làm cùng với những người phụ nữ.

“Ai dà, Xuân Hạnh, cô nhìn xem, Lão Tứ nhà cô cũng quan tâm đến cô quá cơ, còn biết giúp cô cầm cái cuốc kìa.” Lúc này mới vừa tan làm, mọi người buông đồ nghề xuống, thả lỏng gân cốt, lao động nặng trong thời gian dài khiến cơ thể họ có chút căng cứng. Không ít người nhìn thấy hành động của Lâm Lão Tứ, có người liền trêu ghẹo Lý Xuân Hạnh.

Lý Xuân Hạnh tự biết rằng người đàn ông của mình là người tốt, đừng có nhìn người chồng của cô ta là người tầm thường không đàng hoàng, nhưng anh ấy biết thương vợ con, cô ta thật mãn nguyện với điều này lắm rồi.

Trong bụng nghĩ vậy nhưng cô ta cũng không nói ra, chồng của cô ta tốt thế nào chỉ cần cô ta biết là được: “Ngưỡng mộ quá cơ, tôi mà là đàn ông thì cũng giúp cô cầm.”

“Tôi đây thì không nỡ đâu, Xuyên Trụ nhà tôi lấy cái hái dài nhất luôn đó trời, mệt chết tôi, ai da thôi không nói chuyện với bà nữa, tôi về nhà cơm nước đây."

Người đàn bà nói chuyện vừa rồi tên là Vương Hoa Hoa, chồng cô ta tên Lâm Xuyên Trụ.

Lý Xuân Hạnh bĩu môi, lấy cái dài nhất thì ghê gớm rồi!

Vương Hoa Hoa tự thấy chồng nhà mình tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với cái đồ lười Lâm Lão Tứ kia, cái tính đàn bà đua đòi lập tức liền ra mặt, còn không phải là cầm cái cuốc thôi sao, chồng cô ta cũng lấy nhanh mà, vừa lúc phía Lâm Xuyên Trụ cũng vừa tan làm, chân cô ta bước chậm lại mấy nhịp, chờ Lâm Xuyên Trụ đi tới: “Xuyên Trụ, anh giúp em cầm cái cuốc.”

Lâm Xuyên Trụ đang đi tới với một đám đàn ông, gã ta vừa rồi nhìn đến cũng tức phụt máu, cũng không định bắt chuyện, nhìn thấy cô ta mở miệng nhờ gã ta cầm lấy cái cuốc, một bên là một đám đàn ông với ánh mắt trêu ghẹo chế nhạo, khiến gã ta cảm thấy không được tự nhiên, mặt nặng mày nhẹ nói: “Tay em đâu? Em cầm thì cứ cầm đi.”

Vương Hoa Hoa nghẹn họng trừng mắt nhìn gã ta.

Vương Hoa Hoa tính sĩ diện không thể chịu được, thấy Lý Xuân Hạnh đằng sau đang đến gần đây, sợ bị cô ta nghe được sẽ mất mặt, im bặt rồi nhanh chóng rời đi.

Lý Xuân Hạnh căn bản không chú ý, cố ý đi chậm trên đường về. Về đến nhà thì bà nội Lâm và ba người chị dâu đã cơm nước xong, việc quan trọng như nấu cơm là bà nội Lâm tự mình giám sát.

Chị dâu cả Tần Xảo Liên nhìn thấy Lý Xuân Hạnh đi siêu siêu vẹo vẹo trở về thì nói: “Vợ chú Tư, hôm nay em bị phân đến chỗ nào làm vậy? Sao không gặp được em, hôm nay chị với vợ chú hai với vợ chú ba đi bẻ ngô, tay với mặt sắp bị cháy xém luôn rồi.” Ám chỉ là các cô làm mệt như vậy mà vẫn biết đường về nhà sớm để nấu cơm ăn!

Chị dâu hai Triệu Tú Hương bùng nổ: “Mẹ à, bốn anh chị em của con về nhà cũng cần ăn cơm, đều con dâu là giống nhau, công việc của chúng con nặng nề hơn so với cô ta, mệt chết mất, mẹ không thể bất công như vậy được.”

Chị dâu ba Tôn Tứ Phán thấy mình đã sinh được hai cô con gái, ở trong nhà như người tàng hình. Cô ta không có gì quyền lên tiếng, nghe được điều gì cũng như không nghe thấy, chỉ yên lặng cúi đầu mà sống.

Bà nội Lâm sao lại không biết con dâu đang nghĩ gì, trừng mắt không thương tiếc nói: “Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, còn bộ xương già này hầu hạ cả gia đình mấy người nữa à, nhà Lão Tứ, lát cơm nước xong thì rửa nồi rửa chén, sau đó ra bờ sông giặt sạch quần áo giặt sạch.”

Lý Xuân Hạnh cũng không giận gì: “Con biết rồi mẹ à, giờ đến vụ mùa thu hoạch nào có việc dễ dàng, con cũng hết sức rồi. Nếu mẹ đã nói vậy, mệt đến đâu con cũng sẽ làm. Chị dâu cả với hai chị còn không hài lòng với việc trưởng thôn đã phân sao? Vậy sao ngày mai các chị không nói chuyện với trưởng thôn để phân chúng ta cùng một khu?”

Chị dâu cả Tần Xảo Liên bày ra điệu bộ lười biếng không muốn đáp chuyện với em tư và em dâu của mình, dù sao thì cũng đã đạt được mục đích, đó là không cần phải rửa bát đũa xoong nồi, cũng không cần giặt quần áo, cơm nước xong là có thể nghỉ ngơi rồi.

Lý Xuân Hạnh nhân lúc bà nội Lâm không để ý, liền bấu một miếng thịt khô rồi nhanh chóng bỏ nó trong miệng.

Mẹ ơi, thơm quá!

Cô ấy cũng không hề quan tâm rằng có rất nhiều công việc đang chờ cô ấy làm, dù sao thì công việc trong bếp cũng rất nhiều, gia đình thì đông người, có cả quần áo của người lớn lẫn trẻ nhỏ. Sao phải xoắn, ai bảo cô ta có chị dâu ba tốt sẽ đỡ đần cô ta chứ! Lý Xuân Hạnh hạ quyết tâm, lại liêu xiêu ra phòng bếp, vừa ra khỏi cửa liền chạm mắt con gái mình.

Người da mặt dày như cô ấy thoáng có chút ngượng ngùng về chuyện mờ ám mình vừa làm.

Đây không phải tình huống đặc biệt à, thịt khô thơm như vậy, trong sân nhiều người như vậy, căn bản là không có chỗ giấu, cũng không có cách nào lấy ra an toàn cả, giấu ở miệng cô ta là an toàn nhất.

Trong sân, mái tóc của Lâm Tây Tây tung bay trong gió, cô còn đang cầm trong tay hai hạt lạc cực kỳ thơm ngon mà cha cô đã lén đưa cho cô, cô ngơ ngác nhìn mẹ, cha mẹ cô ở kiếp này thực sự rất... đặc biệt.

Lâm Tây Tây còn chưa kịp hoàn hồn, bà nội Lâm đã kêu đi ăn cơm, hai chân chợt được nhấc bổng lên, cô bị Lý Xuân Hạnh xoay một vòng rồi ôm đến trước bàn cơm.

Cơm cũng được bà nội Lâm tự mình phân chia.

Trai tráng lao động một người được hai cái bánh ngô.

Phụ nữ một người được một cái bánh ngô, mỗi đứa trẻ được nửa cái bánh ngô.

Ăn chưa đủ no thì phải ăn khoai lang luộc.

Ở giữa bàn còn có hai nồi rau xào, trong đó một nồi rau xanh có thịt khô.

Thịt khô bình thường thì họ làm gì có mà ăn, do đây là thời điểm mệt mỏi nhất khi thu hoạch, việc nặng nhọc, không có chút nước luộc thì thân thể không chịu nổi, bà Lâm cố ý lấy ra bồi bổ thân thể cho mấy đứa con.

Bà nội Lâm xới cơm, cùng lúc đó, rất nhiều chiếc đũa nhằm phía thịt khô mà gắp, thịt khô trong nồi nháy mắt hết sạch.

Lâm Lão Tam và Lý Xuân Hạnh tổng cộng lấy được bốn miếng, con trai cả, con trai thứ hai và con gái út chia nhau hai miếng, chẳng bõ dính răng.

Bọn họ hai vợ chồng mỗi người một miếng, có thương con cũng không bạc đãi bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play