Bà nội Lâm thấy Lâm Nam mang sọt về, vén lớp cỏ phủ bên trên ra, phía dưới đều là bông lúa, nghe Lâm Nam nói là con bé Tây Tây tìm được, nhớ lại hai hôm trước con bé lải nhải với bà việc tìm hang chuột đồng, bà không để ý lắm, không ngờ tới con bé này cũng khá giỏi.

Lâm Nam thấy tâm trạng bà nội không tệ, bèn nhanh chóng đề xuất muốn ăn cơm trắng.

Bà nội Lâm mang bông lúa trong sọt đặt chung với bông lúa lần trước cô bé nhặt được, trả sọt không cho Lâm Nam, bà nghe lời cháu trai nói không nói đồng ý hay không, chỉ bảo để tính sau.

“Bà nội, cháu muốn ăn đường phèn.” Lâm Nam cười nhõng nhẽo.

Cậu có kinh nghiệm trong chuyện này, bây giờ tâm trạng bà nội không tệ, nguyện vọng ăn cơm trắng có vẻ xa xôi, vẫn nên muốn cái gì thực tế trước.

Ở phương diện ăn uống này Lâm Nam vẫn có chút thông minh.

Bà nội Lâm bước chân nhỏ vào trong phòng lấy hai cục đường phèn, cũng dặn: “Cháu với em gái mỗi người một cục, không được trộm ăn của em gái.”

“Bà nội, bà yên tâm đi, cháu trộm của ai cũng sẽ không trộm của Tây Tây, bà nội thật tốt, lớn lên cháu sẽ làm việc để bà nội được ăn cơm trắng mỗi ngày, không thêm gạo lứt, mua thật nhiều thật nhiều đường phèn cho bà, bà muốn ăn gì thì ăn.”

Lâm Nam nhận đường phèn, cười híp mắt lại chỉ còn một cái khe nhỏ.

Bà nội Lâm vẫy tay ý bảo cậu đi đi.

Xong một lần này đã hết nửa buổi sáng, Lâm Nam về chia đường phèn ăn với em gái, hai người lại nhặt nửa sọt rồi chuẩn bị về nhà.

Lợn rừng được người trong thôn hợp lực bắt cũng đã làm thịt xong, khi Lâm Nam và Lâm Tây Tây về nhà, cũng đúng lúc bà nội Lâm xách giỏ trở lại.

Lâm Nam thấy thịt trong giỏ, còn có một cây xương ống, vui vẻ đi tới nói: “Bà nội, buổi trưa ăn thịt sao?”

Mới vừa nhận được thịt, bà nội Lâm lộ ra khuôn mặt tươi tắn hiếm có, cười mắng: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, lớn như vậy rồi còn không thận trọng bằng em gái.”

Từ khi Lâm Tây Tây tới nơi này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bà nội cười, bình thường bà chỉ thích xụ mặt.

Buổi trưa vẫn chưa được ăn thịt mà Lâm Nam vẫn luôn nghĩ đến, nhưng bà nội Lâm lại lấy ra cây xương ống hầm, thả thêm thật nhiều bí đao cũng đã rất thơm rồi.

Người lớn làm việc buổi trưa không về nhà ăn cơm.

Vẫn là mấy đứa con gái đại phòng nhị phòng trở về lấy cơm, nhìn đến đồ ăn hôm nay, trên khuôn mặt mệt mỏi cũng lộ ra chút vui vẻ.

Bà nội Lâm phân cơm, Lâm Lập Đông không thấy em gái Lâm Đông Chí đâu, lấy hết can đảm nói: “Bà nội, Đông Chí còn chưa nghỉ ngơi tốt, cháu mang cơm vào phòng cho em ăn.”

“Chỉ còn một hơi thở cũng phải bò ra ngoài ăn, tưởng mình là thiên kim tiểu thư chắc, lại còn mang cơm vào phòng cho nó ăn, đã không bắt nó làm việc rồi, buổi trưa nấu cơm cũng không biết ra phụ giúp, 

không phải chỉ là ngã xuống sông sao, còn cho là chuyện lớn gì, mệnh đúng là quý giá, không phải là cũng không có chuyện gì sao, thời tiết này nước sông cũng không lạnh, uống mấy ngụm nước mà thôi, lại không bị sốt, vừa nãy nó còn có sức đi nhà xí, giờ lại không có sức ra ăn cơm? Nhà chúng ta không nuôi kẻ lười.” Bà nội Lâm nổi giận một trận.

Lâm Lập Đông nhìn dáng vẻ bà nội trợn mắt rất dọa người, rụt cổ lại không dám nói thêm gì nữa.

Lão thái thái đã đóng rất tròn vai một người bà nội độc ác, hoàn toàn có phẩm chất tu dưỡng của cực phẩm, bắt đầu đả kích nữ chính, sau khi nữ chính đánh quái một đường thăng cấp sẽ bị vả mặt.

Chỉ là tạm thời lão thái thái sẽ không bị thiệt, Lâm Tây Tây vừa nghĩ vừa cúi đầu lùa cơm vào miệng, thật là quá thơm, bí đao hầm xương ống ăn quá ngon, váng mỡ nổi lên trên, ngon hơn rất nhiều lần rau dại không biết tên xào mỗi ngày.

Yêu cầu bây giờ của cô thật thấp, canh bí đao đơn giản đã bị cô ăn hết, hận không thể cầm chén liếʍ một lượt.Lâm Nam mặc dù không liếʍ chén, nhưng cũng đổ nước vô chén đựng canh bí đao uống một lần.

Mọi người ăn xong rồi, Lâm Đông Chí mới khoan thai tới muộn, mặt bà nội Lâm không vui mà lấy cơm cho cô ta.

Vẻ mặt Lâm Đông Chí vẫn như thường, giống như không thấy bà nội Lâm lạnh mặt, chỉ chú ý ăn cơm.

Từ khi Lâm Đông Chí vào phòng, Lâm Tây Tây đã biết cái gì gọi là như gai đâm ở lưng, cứ như ở nơi tối tăm có thứ gì đó đang quan sát cô, 

Lâm Tây Tây biết là Lâm Đông Chí đang nhìn cô, trên người Lâm Đông Chí bây giờ có rất nhiều chỗ làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, có thể rõ ràng cảm giác được ánh mắt và tuổi tác của cô ta không hợp, thường thì một cô gái nhỏ mười tuổi phải ngây thơ tràn đầy sức sống, 

nhưng khi Lâm Đông Chí nhìn người lại có cảm giác giống như một bà già, có chút thấm người.

Không biết là do ánh mắt Lâm Đông Chí quá mức rõ ràng hay thế nào, bà nội Lâm cũng phát hiện ra chỗ không đúng của Lâm Đông Chí, đến lúc bà nội Lâm chuẩn bị nhìn kỹ thì Lâm Đông Chí đã hờ hững thu ánh mắt về.

Bà nội Lâm chỉ cảm thấy mình hoa mắt: “Ăn cơm xong thu thập chén đũa đi, trong nhà không nuôi kẻ ăn không, xem ở việc hôm qua mày ngã xuống sông, hôm nay mới không để mày ra ngoài làm việc, nhưng việc nhà thì phải làm, cơm tối cũng làm luôn.”

“Bà nội, lời này của bà không đúng, sao lại bảo cháu ăn không, cháu cũng không ăn không, cha cháu một ngày lấy hết điểm làm công, mẹ cháu một ngày cũng phải tám điểm, chị cháu cũng mỗi ngày làm việc không ngừng, ba người bọn họ còn không nuôi được một mình cháu sao? 

Huống hồ cháu cũng ăn không nhiều, bà nội cũng đâu chịu cho cháu ăn trứng gà hay cái gì đắt đỏ.” Lâm Đông Chí chỉ thu dọn chén đũa của cô ta, còn của những người khác thì không động.

Bà nội Lâm tức muốn ngã ngửa, lật trời rồi, ở cái nhà này còn chưa có ai dám tranh cãi với bà.

Lâm Lập Đông chuẩn bị đi cho gà uống nước, mới vừa đi qua sân đã nghe thấy tiếng em gái cãi lại bà nội, bị sợ suýt chút nữa quăng gáo nước hồ lô trong tay, em gái đang muốn tìm đường chết à?

“Bà nội, việc gì ạ? Cháu làm cháu làm, hôm qua Đông Chí ngã xuống sông đầu óc bị nước vào, bà đừng so đo với em nó.” Lâm Lập Đông kéo Lâm Đông Chí đi.

Từ tối hôm qua Lâm Đông thấy Lâm Đông Chí tỉnh lại ở bờ sông đã nhận ra ánh mắt Lâm Đông Chí nhìn người làm cho người có chút sợ hãi, cậu thấy tình huống không đúng lắm, sợ mình không ở nhà, em trai em gái sẽ bị bắt nạt, đã sớm kéo Lâm Nam Lâm Tây Tây chạy, cho nên Lâm Tây Tây không nhìn thấy một màn cãi vã này giữa Lâm Đông Chí với bà nội Lâm.

Nếu Lâm Tây Tây mà thấy được, thì sẽ cảm thấy Lâm Đông Chí hơi gấp, bây giờ chống đối lại bà nội Lâm phần thắng không lớn, dù sao tuổi cô ta còn nhỏ, vây cánh không đủ, nhưng ai bảo người ta là nữ chính cơ, có lẽ người ta có suy nghĩ của chính mình, dự định từng bước từng bước thu thập kẻ mạnh trước, cuối cùng mới là tứ phòng.

Nhưng Lâm Tây Tây cũng không phải dễ bắt nạt, dù sao cả nhà cô đều là cực phẩm, hành vi cực phẩm dễ dàng bị nữ chính lật đổ, há chẳng phải rất vô dụng.

Cho dù là cực phẩm, cũng phải làm cực phẩm khiến cho nữ chính nhức đầu mới có mặt mũi.

Kết cục kém nhất cũng chỉ giống như trong sách mà thôi.

Lâm Tây Tây cũng muốn khuyên bà nội Lâm, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng đừng tìm Lâm Đông Chí phiền toái, dù sao lão thái thái đối với tứ phòng cũng rất tốt, nhưng nên khuyên thế nào đây?

Cũng không thể nói với bà nội Lâm là Lâm Đông Chí sống lại, những người như họ đã bị phân chia tới hàng ngũ cực phẩm, sau này chính là đối tượng đả kích trọng điểm của cô ta.

Không biết nói xong bà nội Lâm có tin hay không, có khi sẽ cảm thấy là cô điên rồi hay đã bị thứ gì dơ bẩn bám vào người, cho dù bây giờ đã khác, nhưng những người thế hệ trước vẫn vô cùng tin tưởng cái này.

Hơn nữa, dựa theo tính tình hiện tại của Lâm Đông Chí, hai người này đối đầu lẫn nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn, ở nhà họ Lâm, lời của bà nội Lâm là không thể mặc cả được, bao gồm cả mấy người con trai lẫn con dâu, chứ đừng nói là cháu.

Phải hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của lão thái thái, quyền uy của lão thái thái là không được phép khıêυ khí©h, cũng không thể làm lão thái thái nén giận.

Muốn cả nhà đều nghe Lâm Đông Chí, đây là chuyện nghĩ cũng biết là không thể nào xảy ra, cho nên chuyện hai người họ đối đầu chỉ là sớm hay muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play