Chạng vạng tối tan tầm vẫn là Lâm Lão Tứ về nhà trước, giống như ngày thường, tan tầm xong cũng chạy đến phòng bà nội Lâm trước để tìm đồ ăn, hôm nay vào đến phòng, Lâm Lão Tứ thấy mẹ già của ông nằm trên giường đất đấm ngực, làm ông ấy sợ hết hồn: “Mẹ, mẹ khó chịu chỗ nào sao?”

Bà nội Lâm không nói gì, cứ đấm ngực nói: 

“Số tôi thật khổ, ngày ngày vì cái nhà này nhọc lòng lao lực, cực cực khổ khổ nuôi lớn sáu đứa con, nuôi xong con trai con gái lại nuôi cháu trai cháu gái, kết quả là cháu trai cháu gái nuôi ra còn là sói mắt trắng.”

Mắt Lâm Lão Tứ nháy nháy mấy cái, đã thật nhiều năm lão thái thái không dùng chiêu này rồi, sau khi con dâu vào cửa bị chỉnh đốn ngoan ngoãn dễ bảo, mấy người con dâu mấy năm nay đều thành thành thật thật, lão thái thái không có đất dụng võ, lần này là ai vậy? 

Thật không đơn giản, gây ra trận chiến lớn như vậy.

Người đi làm công lần lượt về nhà, đều bị dọa giật mình, rối rít tự kiểm tra xem có phải nhà mình chọc lão thái thái tức giận hay không.

Lâm Tây Tây cùng Lâm Nam từ trong nhà đi ra, bác gái hai thấy mẹ thì hỏi: “Có phải Tây Tây với Nam Tử nghịch ngợm chọc mẹ tức giận không.”

Hai đứa trẻ còn chưa kịp nói chuyện, Lý Xuân Hạnh đã bao che cho con nói: “Chị dâu, sao chị lại nói vậy, Tây Tây với Nam Nam nhà tôi là ngoan nhất, sao chị không nói là con chị chọc.”

“Tôi cũng muốn nghi ngờ là con nhà tôi nhưng hôm nay con tôi đều ra đồng làm việc, không ở nhà, hai đứa nhà cô lại ở.” Bác gái hai nói.

“Vậy thì cũng không phải con tôi, sao chị biết là trẻ con chọc, có lẽ là người lớn như chị dâu thì sao!” Lý Xuân Hạnh miệng lưỡi lanh lẹ trả lời.

“Vậy thì càng không thể, ai mà không biết tôi nghe lời mẹ nhất, mẹ bảo tôi đi hướng đông tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, bảo tôi đi nhổ cỏ tôi tuyệt đối không đi đào đất.” Bác gái hai trên mặt thì mạnh miệng, trong lòng lại nhịn không được mà chột dạ, chẳng lẽ mẹ biết bà ta lén dành dụm được năm đồng tiền riêng.

Năm đồng tiền này bà ta không nói cho ai biết, ngay cả chồng con mình bà ta cũng không nói, chỉ sợ bọn họ không giữ kín miệng, vô tình nói ra ngoài thì số tiền này của bà ta sẽ không còn.

Nhưng sao mẹ biết được bà ta có năm đồng tiền, chẳng lẽ mẹ vào phòng lục lọi.

Bác gái hai nghĩ thế không có lòng dạ cãi vã cùng em dâu nữa, bà ta đi vào phòng trộm lấy tiền ra xem, còn may còn may, tiền vẫn còn, không nhịn được hôn túi vải đựng tiền một cái, phải cất thật kỹ, đây chính là tiền vốn bà ta dành dụm cho con trai cưới vợ,

không nhiều lắm, vẫn còn phải tích góp, nhưng mà mẹ chồng nhìn kỹ quá, bình thường bà ta cũng không sờ được vào tiền, muốn tiết kiệm cũng không có đất mà tiết kiệm.

Đại phòng nhị phòng tam phòng người người đều cảm thấy nguy hiểm, đều bị trận này của lão thái thái dọa giật mình.

Trong nhà chính truyền ra tiếng của lão đầu: “Vợ chồng lão tam vào đây.”

Tất cả người trong sân nghĩ đến có thể là đại phòng hoặc nhị phòng, hoặc là tứ phòng, chứ chưa từng nghĩ tới là tam phòng.

Trong nhà này, những phòng khác ít nhiều gì đều có chút tâm tư.

Nhưng tam phòng đối với lão đầu lão thái thái có thể nói là tuân theo một cách ngoan ngoãn, chưa từng hai lòng, vì đại gia đình này cần cù tận tụy.

Bác ba Lâm Kiến Thiết với bác gái ba Tôn Tứ Phán mờ mịt đáp, hai người này đều là người thành thực, lúc này ngay cả ánh mắt cũng không trao đổi lấy một cái, Lâm lão đầu gọi bọn họ vào phòng thì bọn họ vỗ vỗ đất trên người rồi đi ngay.

“Vợ chồng lão tam, chúng mày nuôi được đứa con gái ngoan lắm, nhìn xem chọc tức mẹ mày thành như vậy.” Lâm lão đầu bày tỏ bất mãn gõ tẩu thuốc.

“Mẹ, mẹ thấy sao rồi?” Bác ba Lâm Kiến Thiết không hiểu chuyện gì.

“Tôi còn sao được nữa, sao anh không đi hỏi con gái anh sao rồi, lão tam anh đúng là bất hiếu, mẹ anh nuôi anh từng chút từng chút một lớn lên, cưới vợ nuôi con cho anh, phúc phận một ngày cũng chưa từng được hưởng, bị con gái ngoan của anh chọc cho bị bệnh.

Con gái anh bây giờ chủ ý rất lớn rồi, lão thái bà tôi không có ích gì nữa, sai khiến không được con gái anh nữa, sau này cứ để con gái anh đến trên đầu tôi mà giương oai, tôi làm bà già vẩy nước quét nhà cho con gái anh.” 

Bà nội Lâm càng nói càng ủy khuất, dùng khăn tay xoa khóe mắt.

Bác ba Lâm Kiến Thiết: “Mẹ, là Đại Ny hay Nhị Ny, con gọi bọn nó đến cho mẹ hả giận.”

Bác gái ba Tôn Tứ Phán sợ đến thở mạnh cũng không dám, mẹ chồng vừa nói như vậy bà ta đã đoán được là con gái thứ hai, con gái thứ ngày hôm qua ngủ nằm mơ cả đêm, 

không nghe rõ trong miệng nó nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình dữ tợn đoạn tuyệt trên mặt, lúc ấy bà ta cũng bị con gái dọa đến giật mình.

Chỉ tưởng rằng con gái rơi xuống sông bị sợ, ngủ một đêm dậy là tốt rồi, ai biết hôm nay nó lại gây ra chuyện lớn như vậy, từ khi bà ta gả đến Lâm gia, cũng chưa từng dám tức giận ở trước mặt mẹ chồng, lá gan con gái thứ lớn như vậy từ khi nào, trước kia nó cũng không như vậy.

Còn chưa chờ bác ba đi gọi hai cô con gái vào xem rốt cuộc là đứa nào.

Cửa nhà chính đã bị đẩy ra.

“Vừa nãy con ở ngoài cửa nghe nói cha muốn gọi con nên con vào đây, chuyện này không có quan hệ gì với chị con, không cần gọi chị ấy vào.” Lâm Đông Chí một bộ dáng vẻ dám làm dám chịu, lại gió nhẹ mây bay mà nói: “Cha gọi con làm gì?”

“Con mau xin lỗi bà nội đi, bảo đảm với bà nội sau này sẽ nghe lời, bảo con làm gì thì con cũng sẽ làm.” Bác ba buồn bực khó chịu nói, một bên là mẹ ông ta, một bên là con gái, hai bên đều khó.

“Con không xin lỗi, tại sao con phải xin lỗi chứ, bà nội thiên vị, cha, con không phục, bà nội bắt nạt con, cha cũng giúp bà nội bắt nạt con.”

Lâm Đông Chí quật cường, cứng đầu cứng cổ, nghĩ đến ngọn nguồn dẫn đến bi thảm ở đời trước của cô ta cũng là bởi vì một ý nghĩ của bà nội, cô ta ước gì mình không có người bà nội ác độc này.

Ánh mắt cô ta nhìn cha mình lộ ra thất vọng tột cùng, nhưng dù sao cũng là cha ruột, đối với cha cô ta, cô ta là vừa tức vừa đau lòng.

Cha cô ta lúc nào cũng như vậy, đời trước như vậy, đời này vẫn thế, gặp chuyện không phân được phải trái đúng sai chỉ bắt cô ta xin lỗi, không biết che chở cho con mình, lúc nào cũng bắt các cô phải nghe lời hiểu chuyện, chăm chỉ làm việc, ngay cả chú tư không đàng hoàng như vậy còn biết che chở con mình cơ mà.

Bà nội Lâm hung ác nói: “Lão tam, anh nhìn thấy chưa, đây chính là con gái ngoan của anh, trong mắt không có trưởng bối, tôi thấy bây giờ ngay cả người làm cha như anh cũng không quản được nữa.

Nói tôi thiên vị, tôi là không cho anh ăn hay là không cho anh mặc, tôi thiên vị thì sao, ai làm tôi vui vẻ thì tôi thiên vị, chẳng lẽ còn phải để đứa cháu như nó tới quản sao, tôi thấy cái nhà này nuôi không nổi nó nữa, tính tình quá ích kỷ.”

“Nuôi không nổi thì ở riêng đi, tôi không dựa vào bà nuôi tôi, cha mẹ tôi sẽ nuôi.” Lời của Lâm Đông Chí còn chưa nói xong, ‘Bốp’ một tiếng, trên mặt cô ta bị tát một cái nặng nề.

Bác ba thở dốc nhìn tay mình, vừa rồi quá mức tức giận, dùng sức quá lớn, trong lòng có chút hối hận, nhưng nhìn đến dáng vẻ quật cường của con gái lại giận không át được.

Trên mặt Lâm Đông Chí đau rát, không dám tin che mặt lại: “Cha đánh con, con rốt cuộc có phải con gái cha hay không?”

“Đông Chí, con sao vậy, nói lung tung gì thế, có phải con bị sốt không, nhất định là sốt đến không rõ. Đông Chí, mẹ cầu xin con, nghe lời đi, nếu không bị khổ vẫn là con.”

Tôn Tứ Phán thương con gái bị đánh, suýt chút nữa cũng bị lời đại nghịch bất đạo của con gái dọa, mặc dù hiện tại không chú trọng cha mẹ còn không ở riêng, nhưng lại ít có người tách ra, mặc dù một đại gia đình cùng ở chung một chỗ, 

mỗi ngày không thiếu những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng ở riêng lại không dễ sống như đại gia đình, nếu là gặp phải năm có thiên tai, gia đình nhỏ không có đại gia đình giúp đỡ sẽ rất khó sống tiếp được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play