Tại sân bóng rổ trong nhà.
Quả bóng rổ nảy trên sàn gỗ, phát ra những tiếng "bộp bộp" vang vọng, hòa cùng tiếng bước chân và tiếng hò reo của khán giả, ồn ào đến mức làm Kha Yến đau cả tai. Sau khi kết thúc một trận đấu, cậu ném quả bóng xuống sàn, kéo vạt áo lên lau mồ hôi. Bên tai, tiếng hét chói tai lại vang lên, như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Mặt mày của Kha Yến đen thui, ngồi xuống bậc thang, nhìn quanh không thấy khăn lau, đành dùng cánh tay đầy mồ hôi lau qua loa, trên cơ thể với những đường cơ bắp rõ ràng, từng giọt mồ hôi vẫn chảy xuống, làn da rám nắng đầy vẻ nam tính.
Trần Minh tiến đến, ném cho cậu một chiếc khăn. Kha Yến giơ tay đón lấy, lau mặt một lượt, rồi úp mặt vào khăn hít thở sâu.
“Cậu sao thế? Dạo này cứ như mất hồn vậy!” Trần Minh ngồi xuống cạnh cậu, vẫy tay chào mấy cô gái bên kia sân.
“Chú tớ hình như đang yêu.” Kha Yến cau có, bực bội nói, “Nhưng không chịu thừa nhận.”
“Sao cơ? Là mẹ đơn thân hay tình chị em?” Trần Minh ngạc nhiên. “Không phải ông bà cậu qua đời mấy năm rồi sao, còn ai quản lý chú ấy nữa đâu?”
“Không phải.” Kha Yến nhíu chặt mày. “Là đàn ông.”
Trần Minh trố mắt: “Chắc chắn chứ?”
“Dù sao cũng mờ ám lắm, tớ từng đến nhà anh ấy ăn cơm, anh ấy nấu toàn là món chú tớ thích.” Kha Yến ném khăn sang một bên, vặn nắp chai nước uống thể thao. “Chú tớ còn đang tính kéo anh ấy về công ty làm chung cứ như là để ngày ngày giữ trong tầm mắt vậy.”
Trần Minh hứng thú: “Anh ấy trông như thế nào?”
Kha Yến im lặng một lúc, gương mặt đỏ bừng vì vận động, mãi sau mới nói: “Rất thu hút, ánh mắt chú tớ nhìn anh ấy không bình thường.”
Trần Minh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Thế thì đúng rồi.”
“Không được, tớ phải nghĩ cách. Người mà nội tớ trước khi mất lo lắng nhất là chú tớ. Tớ không thể để chú ấy đi sai đường.” Kha Yến lại cầm khăn lên, thô bạo lau mặt.
“Thôi, đừng nói đến chú cậu nữa. Cuối tháng này bọn tớ tổ chức một buổi giao lưu, cậu đến góp vui nhé.” Trần Minh ghé lại gần, nói thêm: “Từ Gia Gia cũng đi, còn hỏi thăm cậu.”
Kha Yến nhíu mày: “Không đi!”
“Từ Gia Gia mà cậu cũng không thích? Hoa khôi của trường mà cũng không lọt mắt cậu?” Trần Minh lắc đầu ngao ngán. “Đúng là có phúc mà không biết trân trọng.”
“Tớ không thích kiểu đó.” Kha Yến nắm chặt chai nước, cúi người xuống, khuỷu tay chống lên đùi, cúi đầu nói: “Tớ thích người dịu dàng, hướng nội, biết nấu cơm cho tớ.”
“Không ngờ đấy, cậu cũng truyền thống phết.”
---
Kể từ khi làm nghề kiểm toán, Cố Trạch Án chưa bao giờ về nhà vào dịp Tết Dương lịch. Dù ở ngay trong thành phố, anh cũng không sắp xếp được thời gian để ghé qua.
Mỗi năm, anh đều gọi một cuộc điện thoại về nhà vào dịp này, phần lớn là cô anh bắt máy. Những cuộc đối thoại lặp đi lặp lại trong các kỳ nghỉ, cô như một người hòa giải, ở đầu dây bên kia liên tục gọi bố anh đến nghe điện thoại. Nhưng dù đối mặt trực tiếp, hai cha con cũng chẳng nói được gì với nhau, huống chi là qua điện thoại.
Cố Trạch Án ngồi trong phòng họp của công ty Năng lượng Phồn Thịnh, điện thoại úp xuống bàn. Năm nay anh vẫn chưa gọi về.
Việc kiểm kê vẫn chưa kết thúc, nhân viên kế toán chi phí đang bận rộn kiểm tra dữ liệu trong phòng tài chính. Các trợ lý đi cùng anh nằm dài trên bàn ngủ bù, dự kiến tối nay phải làm việc đến ba giờ sáng mới xong.
Cố Trạch Án xoay xoay cổ cho đỡ mỏi, cầm điện thoại đi ra ngoài, trước tiên ghé qua phòng tài chính hỏi tiến độ, sau đó đi về phía phòng nước.
Trong phòng nước có một máy pha cà phê tự động, anh rót cốc cà phê thứ tư trong ngày vào cốc giữ nhiệt, liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi. Anh vẫn chưa gọi cuộc điện thoại kia, cũng chẳng có ai gọi cho anh. Anh cất điện thoại, nhấp một ngụm cà phê.
Có người bước vào, Cố Trạch Án nhích người qua một bên. Quay đầu lại, anh thấy đó là Kha Yến.
Trong tòa nhà, hệ thống sưởi đang bật nên rất ấm. Kha Yến mặc một chiếc áo hoodie màu đen, quần bò và giày thể thao, cả người tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Cậu rất cao, dù Cố Trạch Án không phải thấp, nhưng khi nhìn cậu vẫn phải ngước lên.
“Trễ thế này sao cậu chưa về nhà?” Cố Trạch Án hỏi.
“Tôi đang thực tập, phải tăng ca.” Kha Yến không muốn nói chuyện nhiều, lấy một chiếc cốc dùng một lần để rót nước.
Bộ phận tài chính vẫn chưa chuẩn bị xong danh sách kiểm kê, các trợ lý trong phòng họp đều tranh thủ ngủ bù, nên Cố Trạch Án chưa định quay lại. Nhìn vẻ lạnh lùng của Kha Yến, anh thấy buồn cười, khóe miệng bất giác cong lên.
Kha Yến như có mắt sau đầu, quay phắt lại: “Anh cười cái gì?”
“Tôi đâu có cười.” Cố Trạch Án thu lại nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Ánh đèn hắt vào mắt anh, lấp lánh như những vì sao.
Kha Yến nhìn anh, đến mức nước trong cốc tràn ra, chảy khắp mu bàn tay. May là nước lạnh, cậu vội rút cốc về, vẩy vẩy tay. Ngẩng lên đã thấy Cố Trạch Án đưa giấy ăn đến.
Cậu nhìn bàn tay đó, bỗng nhớ lại chuyện trước kia. Nam sinh ít ai mang theo giấy ăn, nhưng Cố Trạch Án lại luôn có. Hồi đó, vào những ngày cuối tuần mở cửa trường, cậu cùng gia đình đến thăm Kha Thịnh Phàm. Thỉnh thoảng gặp Cố Trạch Án ở căng tin, có lẽ anh không nhớ, nhưng hồi đó họ đã ăn cùng nhau. Hôm đó là sinh nhật của chú cậu, lúc đó ông bà nội vẫn còn sống, cả gia đình kéo nhau đến mừng sinh nhật Kha Thịnh Phàm.
Cố Trạch Án thì vẫn một mình, lặng lẽ xếp hàng lấy cơm. Kha Thịnh Phàm đã gọi anh qua ăn chung, cũng chính ngày đó, Cố Trạch Án đã mời cậu một lon Coca.
Kha Yến nhận lấy tờ giấy ăn, buột miệng hỏi: “Anh thật sự không nhớ tôi sao?”
Cố Trạch Án nheo mắt, vẻ mặt đầy thân quen: “Nhớ chứ, cậu là cháu của Kha Thịnh Phàm mà.”
“Nhớ cái đầu anh! Đừng có giả bộ!” Kha Yến tức đến phát điên.
Lúc này, Kha Thịnh Phàm từ bên ngoài vội vã bước vào: “Trạch Án, tôi đang tìm cậu đây.” Nói rồi, anh ấy khóa cửa lại.
“Sao thế?” Cố Trạch Án hỏi.
Kha Thịnh Phàm xác nhận cửa đã khóa, mới nói: “Lát nữa cậu kiểm kê, có thể bỏ qua nguyên liệu mã BZxxx33 không?”
Cố Trạch Án đặt cốc xuống: “Nguyên liệu đó thì tôi nhất định phải kiểm, không chỉ kiểm mà phải kiểm toàn bộ. Có chuyện gì à?”
Kha Thịnh Phàm đập tay lên trán, thở dài một hơi.
“Là chuyện tôi nói với anh mấy hôm trước. Tôi đã điều tra được rồi, trong kho có người ăn cắp nguyên liệu của công ty đem bán, số lượng cỡ khoảng một triệu, giờ số trên thực tế và sổ sách không khớp. Sản phẩm hoàn thiện có lẽ cũng có vấn đề.” Kha Thịnh Phàm buông vài câu chửi thề, liếc nhìn Cố Trạch Án, hạ giọng nói: “Chuyện này rất có thể liên quan đến Châu Bách Minh, chưa xử lý xong trong phút chốc được đâu.” Châu Bách Minh là một trong các cổ đông lớn của công ty.
Cố Trạch Án bình thản: “Trước tiên kiểm kê kho, nâng giá trị gia tăng bên phía cậu lên đi.”
Kha Thịnh Phàm kinh ngạc: “... Tôi bị người ta trộm hàng, cậu còn bắt tôi nộp thuế sao?”
Cố Trạch Án khoanh tay, không hề dao động.
“Chuyện này đâu phải chỉ là tiền bạc. Năm sau tôi còn phải lấy báo cáo kiểm toán đi đăng ký vài dự án. Cậu mà ghi tôi quản lý kém, tôi ra ngoài làm sao ngẩng mặt lên được?” Kha Thịnh Phàm rút điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi sâu, rồi nhả khói.
Hễ tâm trạng tệ là anh ấy lại hút thuốc, mà thường là hút liên tục. Kha Yến đã quá quen với cảnh này.
Cố Trạch Án nhíu mày, tiến lên vỗ vai anh ấy, chân thành khuyên nhủ: “Thôi, đừng hút nữa. Cậu vừa thức khuya vừa hút thuốc thế này, hại sức khỏe lắm. Nghe tôi đi.”
Kha Yến nhìn bàn tay Cố Trạch Án đặt trên vai chú mình, mắt mở to như chuông đồng.
Kha Thịnh Phàm, vì phẫn nộ với trò phá đám sau lưng của Châu Bách Minh, tay cầm điếu thuốc run lên: “Trạch Án, chúng ta là anh em bao năm nay, cậu phải giúp tôi!”
Cố Trạch Án bật cười, bất lực: “Thôi nào, đừng lợi dụng tình cảm thế chứ. Đến giờ rồi, tôi đi kiểm kê trước, chuyện của cậu tính sau.” Nói rồi, anh vỗ vai Kha Thịnh Phàm lần cuối, xoay người rời đi.
Kha Thịnh Phàm giống như một kẻ nịnh hót, vội vàng theo sau.