Nồi canh còn chưa xong, Cố Trạch Án mở máy tính, ngồi cạnh Kha Thịnh Phàm, cả hai ghé sát đầu cùng xem màn hình.
"Mấy hôm trước tôi xem báo cáo tồn kho của bên cậu, tình hình hủy bỏ mấy loại nguyên liệu này rất bất thường. Tôi đã so sánh với tỷ lệ hoàn thành sản phẩm của hai năm trước, thấy không ổn chút nào." Cố Trạch Án mở báo cáo ra.
"Chắc là do trung tâm nghiên cứu lấy dùng? Để tôi xem." Kha Thịnh Phàm chỉnh màn hình máy tính một chút.
"Tốt nhất cậu nên kiểm tra camera giám sát." Cố Trạch Án nghi ngờ nói, "Biết đâu, ai đó đã ăn cắp rồi cũng nên.”
Sắc mặt Kha Thịnh Phàm trở nên khó coi:
"Số tiền bao nhiêu?"
"Sổ sách ghi hơn 200.000 tệ. Nếu có người trong bộ phận kho vận trộm nguyên liệu đem bán, ngoài việc tăng tỷ lệ hủy bỏ, còn có thể xảy ra tình trạng tồn kho không khớp với sổ sách. Cuối tháng tôi sẽ kiểm kê, cậu kiểm tra kỹ trước đi, hôm đó tôi không có thời gian cùng cậu xem lại."
Kha Thịnh Phàm gật đầu:
"Tiền thì không đáng ngại, chỉ sợ lâu dần, dây chuyền sản xuất lại có người gây rối, kéo theo một loạt chuyện."
Anh im lặng một lúc rồi nói:
"Vậy thế này, chúng ta hãy kiểm kê vào 9 giờ tối ngày 31 nhé?"
Cố Trạch Án còn chưa nói gì, Kha Yến đối diện đã dừng tay đang lục đồ ăn vặt, vẻ mặt đầy khó hiểu:
"Chú, chú điên rồi à? Kiểm kê giữa đêm?"
"Đi đi đi, cháu biết gì mà nói? Cháu có biết dây chuyền sản xuất ngừng một ngày là mất bao nhiêu tiền không? Công ty nào mà không kiểm kê vào ban đêm?" Kha Thịnh Phàm bực bội. Cuối năm việc đã nhiều, cổ đông còn tranh chấp, trong công ty lại có nội gián, anh ấy đã đau đầu lắm rồi.
Cố Trạch Án lạnh nhạt nói:
"Chỉ cần trả đủ phí làm thêm, phí kiểm kê, giờ nào cũng không thành vấn đề."
Kha Yến nhìn khuôn mặt của Cố Trạch Án, cảm thấy anh như kẻ đồng lõa giúp sức cho những ông chủ tham lam. Cậu cầm lấy một lon hạt thông, mở nắp ra rồi bóc ăn. Càng ăn càng thấy không đúng vị, một mùi ẩm mốc xộc lên. Cậu lật nắp kiểm tra hạn sử dụng:
"Chết tiệt! Hết hạn một năm rồi!"
Cố Trạch Án chớp mắt, ngạc nhiên:
"Hết hạn rồi à? Là hàng Tết năm kia công ty tôi phát."
Kha Yến hằn học:
"Anh ăn mà không thấy được vị gì lạ sao?”
"Tôi mà thích ăn, nó đã không hết hạn." Cố Trạch Án vô tội nói.
Kha Yến: "......"
Kha Thịnh Phàm không nhịn được mà bật cười:
"Thôi được rồi, ăn cơm đi."
Ăn xong bữa cơm, chú cháu họ Kha về luôn. Kha Thịnh Phàm đến bằng taxi, lúc về vừa hay có xe qua đón.
***
Kha Yến ngồi lên ghế phụ, Kha Thịnh Phàm hỏi:
"Cháu về trường hay về nhà? Để chú đưa đi.”
Kha Yến im lặng một lát rồi đáp:
"Đến nhà chú."
"Đến nhà chú làm gì? Chú cũng không về nhà, chú về công ty." Kha Thịnh Phàm khởi động xe, lái đi trước.
Nhìn dáng vẻ lái xe quen thuộc của anh, Kha Yến thực sự không nhịn được nữa, hỏi:
"Kha Thịnh Phàm, chú nói thật với cháu, có phải chú trở nên hư hỏng rồi không?"
Kha Thịnh Phàm không hiểu gì:
"Cháu nói linh tinh cái gì thế?"
Kha Yến cao giọng:
"Cháu hỏi chú, có phải chú đang yêu đương đồng tính hay không?"
Đúng lúc xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, nếu đang trên đường cao tốc, với cú giật mình này của Kha Thịnh Phàm, chắc chắn sẽ lao thẳng tới Tây phương cực lạc. Anh lớn tiếng:
"Yêu cái quái gì! Đừng có nói bậy!"
"Áo chú để ở nhà anh ấy, đồ đạc trong nhà anh ấy chú cũng biết rõ từng chỗ, ăn cơm xong còn chủ động rửa bát. Ở nhà mình, cái chai dầu đổ cũng chẳng thấy chú dựng lên!" Kha Yến tranh luận với anh.
Chuyện này Kha Thịnh Phàm không biết phải giải thích thế nào. Anh và Kha Yến cách nhau bảy tuổi, từ nhỏ đã như anh em, nhưng con người thật kỳ lạ, mười tuổi và mười bảy tuổi có thể làm anh em, nhưng hai mươi mốt tuổi và hai mươi tám tuổi thì lại rất khó. Bước vào xã hội, như thể bước vào một thế giới khác, cuộc sống bị chia cắt, trở nên thực dụng, khó mà giãi bày.
Kha Yến vẫn là cậu thiếu niên năng động, mê bóng rổ, thích game. Còn Kha Thịnh Phàm đã thành một người đàn ông thực dụng, tính toán.
Ngón tay của Kha Thịnh Phàm gõ gõ lên vô-lăng, rồi nói:
"Cháu không hiểu đâu. Cố Trạch Án là người có thực tài, chú muốn lôi cậu ấy về làm trưởng phòng tài chính."
Kha Yến nghi ngờ nhìn anh.
Đèn đỏ chuyển xanh, Kha Thịnh Phàm lái xe đi tiếp, chậm rãi nói thêm:
"Khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy vào làm ở Minh Quang, công ty thuộc top 10 cả nước. Có lẽ vì một vài lý do gì đó mà bị chèn ép, nên cậu ấy quay lại Tô Khê, vào làm ở công ty hiện tại. Chú đoán cậu ấy không muốn quay lại môi trường doanh nghiệp, dù làm công việc văn phòng có vất vả, nhưng làm việc sạch sẽ, không vướng bận."
Kha Yến bỗng nhớ lại chuyện lá thư tình hồi cấp ba, bất ngờ hỏi:
"Vậy bây giờ anh ấy còn độc thân không?"
Kha Thịnh Phàm đáp:
"Chú với cậu ấy không nói đến chuyện đó."