Kha Yến từ nhỏ không thích học, trong tiềm thức, cậu luôn cho rằng học hành là việc dễ dàng. Điều này giống như chú nhỏ của cậu, Kha Thịnh Phàm, từ bé đến lớn chưa từng đứng hạng nhì, suốt ngày mê mẩn bóng rổ và trò chơi điện tử. Nhưng đến năm lớp 12, trí thông minh vượt trội của Kha Thịnh Phàm không còn giúp anh ấy giữ được vị trí đầu bảng nữa, vì một đối thủ không đội trời chung đã xuất hiện: Cố Trạch Án.

Bước vào năm cuối cấp, Cố Trạch Án liên tục giành vị trí đầu bảng trong các kỳ thi. Dù Kha Thịnh Phàm cố gắng hết sức để vượt lên, anh ấy vẫn không thể giành lại ngôi vị số một. Những khó khăn mà trước đây anh ấy chưa từng trải qua trong học tập, đều dồn hết vào năm lớp 12. Nhưng cuối cùng, suất tuyển thẳng vào Đại học B vẫn thuộc về Cố Trạch Án.

Khi đó, Kha Yến mới 11 tuổi, chưa từng gặp Cố Trạch Án nhưng cái tên này đã quá quen thuộc với cậu. Mỗi lần Kha Thịnh Phàm nhắc đến, ánh mắt anh tràn đầy sự bất mãn, nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng nhắc đến cái tên Cố Trạch Án. Trong trí tưởng tượng non nớt của Kha Yến, Cố Trạch Án hiện lên như một kẻ hung dữ, đáng sợ.

Tuy nhiên, khi lần đầu gặp Cố Trạch Án, cậu lại bị cú sốc lớn bởi sự khác biệt.

Cố Trạch Án là một người nhút nhát, hướng nội, làn da trắng, đeo kính trông rất thư sinh. Anh cao ráo, khi nói chuyện với Kha Yến còn cúi người xuống và thậm chí mua nước ngọt mời cậu.

Ở cái tuổi bị cấm uống đồ uống có ga, Kha Yến cảm thấy Cố Trạch Án thật dịu dàng.

Thế nhưng, một người trầm lặng và kín đáo như thế lại bất ngờ công khai mình là người đồng tính trong năm lớp 12. Anh dán một lá thư tình lên bảng thông báo trường, thừa nhận mình thích một nam sinh khác. Cả trường đều biết, Cố Trạch Án là người đồng tính.

Nhiều năm sau đó, mỗi khi nghe đến cái tên Cố Trạch Án, trong tâm trí Kha Yến luôn gắn liền với giới tính của anh. Không biết từ lúc nào, cái tên ấy không còn chỉ là một danh xưng, mà đã trở thành một cảm giác mơ hồ, cấm kỵ mà Kha Yến không sao lý giải được.

Lần gặp lại Cố Trạch Án là mười năm sau.

Lúc đó, Kha Yến 21 tuổi, vào dịp trước Tết Dương lịch, cậu đến khách sạn dự tiệc sinh nhật của ông cố. Trong bữa tiệc, Kha Thịnh Phàm liên tục nhắn tin. Kha Yến tò mò ghé mắt nhìn qua, liếc thấy ba chữ Cố Trạch Án trong khung trò chuyện.  

Bây giờ, Kha Yến đã không còn là thằng nhóc nhỏ bé ngày xưa. Cậu đã cao lớn, tóc ngắn gọn gàng, dáng vẻ quyết đoán, phong thái sắc bén. Dù khuôn mặt cậu rất ưa nhìn, nhưng tính cách lại có phần hống hách. Ba chữ "Cố Trạch Án" xuất hiện như một mũi dao đâm vào mắt, khiến cậu khó chịu đến mức lớn tiếng, gần như gào lên:  

“Chú còn liên lạc với anh ta làm gì? Chú không biết anh ta là người thế nào à?”  

Kha Thịnh Phàm nhắn xong tin, thản nhiên ngẩng lên, nhẹ nhàng đáp:  

“Sao vậy? Chú qua lại với ai cũng phải xin phép cháu à?”  

Qua lại? Hai chữ đó trong ngữ cảnh này mang một hàm ý hoàn toàn khác, khiến khuôn mặt Kha Yến lập tức cau có, ánh mắt hiện lên một vẻ kỳ lạ khó tả.  

Kha Thịnh Phàm đứng dậy, chào mấy người chú bác rồi bước ra ngoài.  

Không hiểu vì lý do gì, Kha Yến cũng vô thức đi theo.  

“Giám đốc điều hành của Tập đoàn Diệu Nghiệp đang ở phòng bên cạnh. Chú qua chào hỏi một chút, cháu đừng đi theo.” Kha Thịnh Phàm chặn cậu lại ở hành lang.  

Kha Yến đứng yên, hai tay đút túi áo khoác, đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn nhà. Dáng người cao ráo của cậu như một cây cột lớn đứng sừng sững trong hành lang, ánh mắt chăm chú dõi theo bóng lưng của Kha Thịnh Phàm khuất sau cánh cửa ở cuối hành lang.  

Cậu cứ đứng đó vài phút, cho đến khi điện thoại trong túi rung lên. Lúc này, Kha Yến mới móc điện thoại ra và quay trở lại bàn tiệc.  

Trong phòng tiệc, họ hàng đang thay nhau cụng ly, ly nước ngọt trong tay cậu đã mất hết ga, uống vào miệng nhạt nhẽo không chút thú vị. 

Nửa tiếng sau, giọng nói của Kha Thịnh Phàm mang theo hơi men vọng ra từ hành lang, Kha Yến đứng bật dậy, bước chân vội vã đi ra ngoài.

Kha Thịnh Phàm uống khá nhiều, dựa vào tường nói chuyện với ai đó. Kha Yến đứng ngẩn ở cửa, ánh mắt nhìn qua, trong đáy mắt cậu hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Cách biệt mười năm, Cố Trạch Án đã không còn là hình bóng trước đây. Áo sơ mi và quần tây được cắt may chỉnh chu ôm lấy dáng người anh, áo khoác treo hờ trên khuỷu tay, khuôn mặt mang nụ cười tự nhiên, phóng khoáng. Đột nhiên, anh quay đầu nhìn lại, dưới tác động của rượu, đôi gò má ửng đỏ lộ ra vài phần quyến rũ. Đôi mắt dài và hẹp ánh lên sự giễu cợt, thần thái rực rỡ đầy sắc sảo.

Cố Trạch Án nhã nhặn và trong sáng của năm xưa đã không còn nữa.

Kha Thịnh Phàm cũng nhìn qua, cười nói: "Đến đúng lúc, Trạch Án, đây là Kha Yến. Hai người đã mười năm rồi không gặp nhỉ?"

Kha Yến nhét hai tay trong túi, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, cậu không tự nhiên mà xoa nhẹ ngón tay.

Cố Trạch Án khẽ cười, nụ cười vừa lịch sự vừa không mất đi vẻ tao nhã, anh hỏi:

"Kha Yến là ai vậy?"

Kha Yến vốn đã không dễ gần, gương mặt lập tức sa sầm lại.

Kha Thịnh Phàm cười ha hả: "Đây chính là người mà hồi xưa, ngày cuối tuần hay đi cùng gia đình tôi đến thăm kí túc xá, đưa đồ ăn đến cho tôi đấy. Cậu không nhớ à?"

Cố Trạch Án hơi nheo mắt, quan sát Kha Yến vài giây rồi nhanh chóng dời ánh mắt, anh đưa tay về phía cậu: "Nhớ ra rồi, chào cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play