Bạn cần phải thay đổi theo cách bạn muốn để khám phá thế giới
Mahatma Gandhi -
Có một sự thật là trong cuộc sống chúng ta có nhiều khuôn thước bó buộc, dễ thấy nhất là sự kỳ vọng. Chúng ta thực sự đã lớn lên trong quá nhiều sự kỳ vọng. Và nó cũng lớn dần lên cùng chúng ta.
Khi chúng ta bắt đầu xuất hiện, cả nhà thực sự rất vui sướng, bố mẹ, ông bà, cô dì chú bác đều hú hét (đại đa số) và bắt đầu có các ý tưởng đặt tên. Mỗi người sẽ có một cái tên dành cho chúng ta với hy vọng và mong muốn sau này chúng ta sẽ trở thành một người nào đó. Sự kỳ vọng bắt đầu.
Tiếp theo chúng ta học mẫu giáo, mẹ hoặc bố hoặc ông, bà sẽ ríu rít kể với hàng xóm về “sự thông minh, sự cá tính...” của chúng ta với ánh mắt đầy tự hào. Và trong lòng họ bắt đầu hình dung về tương lai của chúng ta.
Tiếp theo lớn thêm chút, mọi người sẽ tiếp tục kỳ vọng chúng ta sẽ học hành thế này thế kia, kỳ vọng nghe lời thế này thế kia.
Lớn hơn nữa là kỳ vọng yêu một người thế này, làm một công việc thế khác... Đi làm sếp sẽ kỳ vọng chúng ta phải đạt được hiệu quả tốt nhất.
Yêu đương người yêu sẽ kỳ vọng chúng ta phải làm được thật nhiều điều cho người yêu nhất, cho tình yêu nhất.
Chính chúng ta sẽ kỳ vọng vào bản thân mình: có được thành tựu, có được người yêu tuyệt vời, hay đơn giản mua được một món đồ yêu thích, ăn được một món ăn ngon và toàn gặp chuyện thuận lợi.
Chúng ta chạy theo một lối đi mà sự kỳ vọng vạch ra, mải miết, khó có thể quay đầu. Chúng ta để sự kỳ vọng “Đặt tên” “định danh” bản thân mình.
Khi chúng ta bắt đầu kỳ vọng là khi chúng ta bắt đầu khổ sở. Và chúng ta lạc lối vì đường đi hoàn toàn không phải tới từ con tim mình, từ bản thân mình.
Chúng ta đã sai ngay từ đầu. Mọi sự kỳ vọng thật sự vô nghĩa, vì không ai có thể đoán được tương lai, hai phút sau ngay cả bản thân chúng ta cũng không biết mình nghĩ gì nữa là...
Tiếp theo chúng ta thường sợ làm mất lòng người khác.
Ngày bé, mục tiêu cao nhất trong sự nghiệp học hành đó là có phiếu bé ngoan, đạt điểm 10, trở thành “con ngoan, trò giỏi”. Đôi khi cũng muốn đi chơi về muộn xíu, lười biếng xíu, phản đối học môn Toán xíu vì bạn thích học Văn, phản đối học đàn vì bạn thích học vẽ... tính mấy lần rồi lại thôi, vì chúng ta sợ làm bố mẹ buồn. Có bạn lớn rồi, lấy chồng lấy vợ cũng theo ý bố mẹ, vì sợ bố mẹ buồn.
Chúng ta trở thành “con nhà người ta” từ bé, gương mẫu từ bé, nên không chỉ bố mẹ, họ hàng và hàng xóm cũng nhìn vào chúng ta mà soi xét. Chúng ta nhất định không thể khiến người khác thất vọng được.
Rồi tới khi đi làm, đồng nghiệp mời ta đi ăn, đi nhậu, đi cà phê... dù không muốn nhưng chúng ta không thể từ chối, vì nếu từ chối thì sợ đồng nghiệp nghĩ này nghĩ nọ, sợ đồng nghiệp buồn, hay thẳng toẹt là sợ mối quan hệ công sở không mấy tốt đẹp.
Chúng ta làm mọi việc để hoàn thành tốt nhất công việc, khiến sếp hài lòng, đồng nghiệp ca ngợi. Thậm chí không dám tranh luận với sếp, tranh luận với đồng nghiệp vì sợ họ lại nghĩ chúng ta không tốt. Mà thẳm sâu bên trong chúng ta, đó là tiếng nói phản đối, tranh luận, thậm chí không chấp nhận ý kiến/quyết định đó. Nhưng việc mà chúng ta làm là “tôi hoàn toàn đồng ý”. Buồn nhỉ?
Rồi chúng ta có người yêu, chúc mừng chúng ta, có người yêu là điều tuyệt nhất thế gian. Chúng ta đi làm chăm chỉ, để tóc dài/hoặc cắt tóc ngắn, mặc chiếc áo sọc xanh, hoặc mặc chiếc váy trắng... chúng ta mặc/ăn/làm mọi thứ để khiến người yêu “yêu mình hơn,” mặc dù chiếc áo sọc xanh, mặc dù tóc dài/ngắn... mà chúng ta vừa mang lên người là thứ người yêu thích chứ không phải mình thích. Vì chúng ta sợ mất người yêu, nếu không làm đúng ý của đối phương. Nỗi sợ làm t*nh yêu mờ đi, thêm một thời gian, chúng ta mất đi chính mình, không biết mình còn yêu mình nữa... vì sự nhàm chán, vì họ không thể yêu một họ thứ hai.
Chúng ta lấy chồng, lấy vợ. Có một vài món ăn mình không thích ăn, nhưng chúng ta lại ăn rất nhiều và khen ngon luôn miệng. Có những lần hội họp gia đình, mệt không muốn đi, nhưng chúng ta vẫn đi rồi cắm cúi làm lụng, rửa hàng chồng bát đĩa mà không than vãn đôi lời. Chúng ta nghĩ rằng hi sinh là tốt, và bổn phận là phải hi sinh.
Để chống lại sự kỳ vọng, bạn cần bắt đầu từ các bước sau:
Thứ nhất; cần phải thay đổi tư duy, nhìn nhận vấn đề rằng, cuộc sống của bạn là của bạn, không phải của ai khác, vậy tại sao bạn lại muốn người khác giúp bạn? Đừng đổ lỗi cho trách nhiệm, bổn phận... vì nếu thế thì chính chúng ta đang bạc đãi bản thân mình. Chúng ta làm hài lòng người khác vì chúng ta sợ, nỗi sợ đó được sinh sôi từ phiếu bé ngoan, từ sự gương mẫu, từ lời khen... nỗi sợ làm mất lòng người khác.
Hãy dành cho mình một khoảng lặng để sống chậm lại và nhìn thẳng vào nỗi sợ. Rồi đặt câu hỏi: Nếu làm điều đó, chúng ta có sống vui không? Đó có phải là cuộc sống bạn muốn không?
Thứ hai; không ngừng nỗ lực phát triển bản thân, học hỏi nhiều hơn nữa. Luôn tự hỏi điều đến của mình là gì, và kế hoạch của mình ra sao, mình cần bổ sung những kỹ năng gì để phát triển, cả sự nghiệp lẫn đời sống tâm hồn. Bạn nên nhớ khi vững như bàn thạch rồi thì không ai có thể lay chuyển, tác động được.
Thứ ba; hãy sống với thứ đang là, bản thân chúng ta đang là. Để trân trọng với giây phút hiện tại, trân trọng con người của chính mình và có con đường đi đúng đắn nhất, hạnh phúc nhất. Khi bạn trân trọng bản thân, bạn sẽ tìm ra sách. Đừng quên điều ngược gió nên diều mới bay cao.