Sáng hôm sau, Lê An An và Viên Tiểu Tứ cùng nhau ra bờ sông bắt tôm hùm đất. Lê An An vẫn như mọi khi, dùng gan heo “hàng hiệu” của hệ thống để tung hoành khắp nơi. Viên Tiểu Tứ nói: “Mỗi lần đi bắt tôm hùm đất với chị, mấy con tôm hùm đất này cứ như ngốc ấy, bám chặt lấy miếng gan heo không chịu buông. Hồi em đi một mình thì không được nhiều thế này.”
“Chị là người địa phương, em là người nơi khác, chúng nó không quen em.” Lê An An từ tốn nhấc cần câu lên, lắc lắc cho con tôm hùm đất trên đó rơi vào thùng, rồi lại thả cần xuống nước.
Lần này Viên Tiểu Tứ không định bắt ốc nữa, tôm hùm đất vẫn ngon hơn!
Thế là hai chị em ngồi yên ở một chỗ, cầm hai cái cần câu ung dung câu tôm.
Càng gần mùa đông tôm hùm đất càng khó bắt, chắc lần này là bữa cuối cùng trong năm nay rồi.
Viên Tiểu Tứ thở dài một hơi: “Chị An An ơi, chị nói xem tại sao lại không thể ăn tôm hùm đất cả bốn mùa nhỉ? Em có cảm giác mình vừa ăn mới mấy lần thì trời đã lạnh rồi, khó câu quá.” Vừa nói cậu ấy vừa thò đầu nhìn vào thùng: “Hơn nữa em thấy nhiều con bé tí, không được to như hồi tháng tám.”
“Chưa ăn được mấy lần? Em còn muốn ăn mấy lần nữa? Tôm hùm đất ở thôn Tiểu Lý sắp bị em ăn hết rồi đấy.” Lê An An lườm nguýt cậu ấy một cái muốn tóe lửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play