Đã beta xong (^.^)
Từ khi nghe hệ thống nói rằng nhiệm vụ phó bản có khả năng ngưng đọng thời gian ở hiện thực và còn có thể đưa bản thân cậu đến một thế giới xa lạ, Niou đã bắt đầu cảm thấy tò mò. Cậu muốn tìm hiểu kỹ hơn về nhiệm vụ phó bản là gì, nhưng hệ thống lại giữ im lặng, không tiết lộ gì thêm.
Xét tình hình, khả năng cao là vào phó bản vẫn phải chơi tennis (nói thật, cậu không hiểu nổi tại sao hệ thống lại chấp nhất với tennis đến vậy). Thế nên Niou chỉ còn cách làm điều duy nhất mình có thể: Nghiêm túc hoàn thành huấn luyện.
Cậu là kiểu người một khi đã xác định được mục tiêu thì sẽ dốc toàn bộ tinh thần và sức lực để hoàn thành. Nhiệm vụ tân thủ lúc trước làm cho có cũng chỉ vì bị ép buộc phải chơi tennis. Dù trong lòng đúng là có đôi chút hứng thú với môn thể thao này, nhưng cậu vẫn mang tâm lý phản kháng.
Thế nhưng, sau khi bị Sanada đánh bại hoàn toàn, lại rõ ràng cảm nhận được khát khao chiến thắng trong lòng, tâm lý và cách hành xử của cậu đều bắt đầu thay đổi. Cậu muốn trở thành một tuyển thủ tennis đủ mạnh, muốn khiến hai kẻ kiêu ngạo kia phải trợn mắt há mồm.
Đó là mục tiêu ngắn hạn của cậu. Ngoài ra, còn có một điều đang dần được nuôi dưỡng — chính là tình yêu thật sự với tennis.
Mỗi ngày, sau khi hoàn thành bài huấn luyện thể lực, Niou sẽ tiếp tục lựa chọn các bài tập về tốc độ và sức mạnh để rèn luyện thêm. Việc rèn luyện tinh thần lực cũng giống như rèn luyện ý chí, nên hệ thống đưa ra nhiệm vụ ngồi thiền, được sắp xếp vào mỗi buổi sáng sớm. Còn kỹ thuật thì cần phải nghiêm túc thực hiện theo bài huấn luyện của câu lạc bộ. Vì vậy thái độ của Niou trước mặt huấn luyện viên cũng trở nên ngày càng chăm chú, nghiêm túc hơn.
Huấn luyện viên rất vui mừng, hỏi:
“Cuối cùng em cũng suy nghĩ thông suốt rồi à?”
Niou ôm lấy cây vợt tennis của mình, nghĩ thầm: Thông suốt gì chứ? Chẳng qua chỉ là cảm thấy tennis… cũng khá thú vị thôi. Không có gì khác cả!
Cuối tuần, cậu cũng thử nghiệm huấn luyện ở mức cực hạn: Hoàn thành hai lượt luyện tập thể lực, tức là chạy bền suốt sáu tiếng đồng hồ. Dù giữa mỗi giờ đều có thời gian kéo giãn, hệ thống cũng quy định rõ thời gian nghỉ ngơi. Trước khi thời gian nghỉ kết thúc, không thể bắt đầu bài luyện tập mới, chỉ có thể thư giãn bản thân hoặc ngồi thiền luyện ý chí.
Nói đến đây thì phải thừa nhận, luyện tập nâng cao tinh thần lực thật sự rất dễ chịu. Bài tập này không bắt buộc Niou phải ngồi yên nhắm mắt trong phòng thanh tĩnh suốt một giờ liền, chỉ cần đạt đến trạng thái tâm trí tĩnh lặng theo yêu cầu của hệ thống là được. Thời gian cũng được tích lũy dần. Niou đã thử rồi — những lúc ngẩn người, không nghĩ ngợi gì, hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn. Chỉ cần cảm nhận được trạng thái tập trung nhẹ nhàng ấy, không để đầu óc miên man, thì việc hoàn thành bài tập cũng chẳng khó khăn gì.
Niou hỏi hệ thống: “Cái này nếu luyện đến giai đoạn sau, có thể đạt đến trạng thái tấn công bằng ý nghĩ như trong phim ảnh không?”
Hệ thống đáp: “Có thể đấy.”
Niou: “…Hả?”
Đồng tử cậu khẽ rung lên, rõ ràng không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời khẳng định như vậy.
Hệ thống liền đưa ra một lời giải thích khiến cậu không biết nên phản ứng ra sao: “Hoặc nói cách khác, trong thể thao nói chung và tennis nói riêng, khi rèn luyện ý chí đạt đến một mức độ nhất định, tự nhiên sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến quá trình thi đấu. Đợi đến khi sức mạnh tinh thần của ký chủ đạt tới trạng thái đó, tự nhiên sẽ hiểu được.”
Rốt cuộc là trạng thái gì mới được chứ?
Ít nhất cũng phải đạt đến chỉ số tinh thần lực từ 5 trở lên, tức là tương đương với 100 điểm.
Từ lời giải thích của hệ thống, Niou bỗng phát hiện ra một điểm mù: “Vậy tại sao lại giới hạn ở tennis? Mày thực sự là hệ thống huấn luyện tennis à?”
Hệ thống đáp: "Hành tinh Trái Đất này vốn dĩ sở hữu một quy tắc đặc thù dành riêng cho bộ môn tennis. Trong phạm vi của tennis, một số quy tắc vật lý thông thường sẽ bị ưu tiên xếp sau những quy tắc đặc biệt của tennis. Hơn nữa, trung tâm năng lượng của hành tinh này cũng đồng điệu với tennis. Ngọc Rồng mà hệ thống sử dụng để cung cấp năng lượng từ đầu đến cuối đều xuất phát từ chính hành tinh này, và vì nguồn năng lượng đó liên kết với tennis, nên mọi nhiệm vụ hay cơ chế thăng cấp do hệ thống đưa ra cũng gắn liền với tennis.
Nếu nói đến các hệ thống liên quan đến Ngọc Rồng tại các hành tinh khác trong vũ trụ, đều tùy thuộc vào quy tắc bản địa. Ví dụ như có hành tinh Trái Đất khác, nơi đó tồn tại hệ thống quy tắc về võ đấu, vì vậy năng lượng Ngọc Rồng ở đó lại liên kết với võ thuật và khí.”
Niou cảm thấy mấy chuyện này thật quá mức huyền ảo, hơn nữa... hệ thống cứ thế mà tiết lộ bản chất thật của thế giới cho cậu như vậy thật sự không sao chứ? Một hành tinh có “quy tắc đặc thù dành riêng cho tennis”…
Cậu lầm bầm than thở: “Nhưng tao thấy quanh mình có mấy ai chơi tennis đâu.”
Hệ thống: “Chính vì vậy mà trên thế giới này, tennis không bình thường mới là chuyện… bình thường. Ký chủ muốn thử đi xem giải trung học toàn quốc không? Sắp tới kỳ nghỉ hè rồi đấy. Hoặc cậu có thể xem lại các giải đấu quốc tế được ghi hình. Echizen Nanjiro nổi tiếng như vậy, chắc chắn có thể tìm thấy băng ghi hình ở các cửa hàng chuyên dụng. Giờ internet cũng bắt đầu phát triển rồi, ký chủ có thể đến tiệm net, thử tra xem có video nào không.”
Niou nóng lòng muốn thử, cảm giác như sắp mở ra cánh cửa bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Vốn dĩ cậu là kiểu người luôn mang trong mình bản tính ưa khám phá. Lời hệ thống vừa nói chẳng những không khiến cậu do dự mà ngược lại, còn khiến nhiệt huyết dành cho tennis càng bùng cháy mạnh mẽ hơn. Cảm xúc bài xích ban đầu dần tiêu tan, cái nhìn đối với hệ thống cũng trở nên thiện cảm hơn. Tuy vẫn giữ lại một chút cảnh giác và nghi ngờ với những lời hệ thống nói, nhưng Niou đã bắt đầu đưa ra nhiều giả thuyết khác nhau dựa trên nền tảng tin tưởng cơ bản. Điều này khiến cậu thấy rất thú vị, như thể bản thân đang dần tiếp cận một thế giới kỳ diệu.
Người nhà đều nhận ra dạo gần đây tâm trạng của Niou rất tốt. Ngay cả khoảng thời gian mỗi tháng cậu thường dễ cáu gắt, tâm trạng tụt dốc cũng không còn gay gắt như trước.
Chị gái như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm:
“Người ta bảo con trai mười tám tuổi thì thay đổi, không ngờ Masaharu còn chưa tới mười hai đã bắt đầu thay tính đổi nết rồi hả? Nếu cứ thế này, lên cấp hai chẳng phải sẽ trở thành một cậu bé hòa đồng và nhiệt tình sao?”
Niou: “...Đủ rồi đó chị, chị đang nghĩ gì vậy?”
“Thì chị đang nghĩ tại sao em trai chị rõ ràng ưu tú như thế, mà đến trường lại cứ bị người ta gọi là “kỳ quặc”, “lập dị”...” Chị gái nói đến đây thì buông đũa xuống, bổ sung thêm: “Bây giờ cứ không phải thiên tài là bị gắn mác quái gở à?”
Niou bất đắc dĩ: “Làm gì đến mức quái gở. Em cũng có bạn bè đàng hoàng nha.”
Người lớn lúc nào cũng có những kiểu lo lắng kỳ lạ, nhưng đến lúc cậu trốn ra khỏi nhà thì lại chẳng ai phát hiện ra cả.
Niou rất cứng đầu, nhất quyết không thừa nhận mình là người hay thù dai.
Còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, thi xong sẽ chính thức bước vào kỳ nghỉ hè. Dịp hè này, cha mẹ muốn đi trước đến Kanagawa để khảo sát vị trí công ty tổng, đồng thời tranh thủ tìm luôn một nơi thích hợp để mua nhà, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước. Nếu có thể sớm gặp gỡ và trao đổi với các nhân viên phụ trách những hạng mục công việc của tổng công ty thì việc điều chuyển sẽ càng thuận lợi hơn. Chị gái cũng rất hào hứng với chuyện dọn về nhà mới nên đề nghị với cha mẹ rằng, nếu đã đi xem nhà thì nhất định phải đưa chị theo. Chị nói mình có thể phụ trách giám sát việc trang trí nội thất.
“Còn Masaharu thì sao?” Cha hỏi.
Niou chẳng mấy hứng thú với đồ ăn trong chén, đáp qua loa:
“Có phòng riêng là được rồi.”
Từ trước đến giờ, cậu vẫn ở chung phòng với em trai, giường tầng trên dưới. Còn chị hai là con gái nên được đặc cách một mình một phòng. Niou từ lâu đã mơ ước có không gian riêng, nếu không, mỗi lần tìm được món đạo cụ mới lạ, cậu đã chẳng phải đem ra thử nghiệm trên em trai trước. Mà khổ nỗi, thằng bé lại chẳng nhạy cảm gì, hoàn toàn không thể dùng làm đối tượng tham khảo.
Nói đến đây, Niou lại bổ sung thêm một câu:
“Con muốn tự tay sắp xếp phòng của mình.”
Em trai giơ tay: “Còn có con nữa!”
Mẹ cười tươi rói: “Mẹ đã xem qua mấy căn rồi. Nhà mới có thiết kế theo phong cách cổ điển, tuy không phải nhà xây mới hoàn toàn, lại hơi xa trung tâm so với chung cư hiện tại. Nhưng diện tích lớn hơn hẳn. Mỗi người đều sẽ có phòng riêng, còn có cả phòng đọc sách và phòng để đồ riêng nữa.”
“Quao, vậy chắc nhà mình vay nợ nhiều lắm ạ?” Chị gái bình tĩnh nói.
“Bán căn hộ này đi là đủ, cũng không phải gánh nặng gì lớn. Ba con và mẹ đều vừa được thăng chức, vẫn còn có thể kiếm tiền mà.”
Để chứng minh tình hình tài chính trong nhà, hè này mẹ còn cho ba đứa con mỗi người thêm một khoản tiêu vặt. Cũng chính từ việc Niou đến Tokyo thi đấu (ba mẹ nghe huấn luyện viên câu lạc bộ kể lại, còn được khen ngợi rất nhiều, giờ thì thật lòng tin rằng con trai mình có hy vọng trở thành ngôi sao tương lai của làng tennis Nhật Bản), họ mới nhận ra, con cái cũng đã lớn rồi, bắt đầu có những nhu cầu riêng khi ra ngoài.
“Là để con đi lại, hoặc muốn đi chơi với bạn cũng được.”
Nhờ có thêm chút tiền đó, kế hoạch đi xem giải thi đấu toàn quốc mà cậu nhắm từ lâu rốt cuộc cũng có thể được đưa vào lịch trình chính thức.
Niou tìm huấn luyện viên hỏi thông tin liên quan, biết được năm nay giải toàn quốc dành cho sơ trung sẽ tổ chức ở Osaka. Bao gồm cả lễ khai mạc thì tổng cộng kéo dài một tuần, mỗi ngày thi đấu một vòng.
“Thầy khuyên em nên xem vòng bán kết hoặc chung kết.” Huấn luyện viên nói, “Các vòng loại đầu không cần xem làm gì, thường thì trình độ giữa các bên cách biệt lắm. Phải đến khi những trường mạnh chạm trán nhau mới thật sự đáng xem.”
Trước khi đi Osaka xem giải toàn quốc, có một chuyện xảy ra khiến Niou hơi khó hiểu.
“Masaharu, em vẫn còn chơi tennis đúng không?” Chị gái hiếm khi mang dáng vẻ ngượng ngùng đến tìm cậu.
Niou chớp mắt: “Puri?”
Chị gái chắp tay trước ngực: “Kỳ nghỉ này trường chị có một buổi giao lưu tennis, là do câu lạc bộ tennis nữ phối hợp với bên câu lạc bộ nam tổ chức, giao lưu với trường trung học ở hòn đảo bên cạnh. Nhưng câu lạc bộ tennis nữ trường chị thì… ít người quá, không đủ người thi đấu, nên đã đăng ký tên chị vào!”
“…… Còn có vụ bắt buộc đăng ký nữa hả?”
“Tại trường nói đây được tính điểm như hội thao mà. Với lại trưởng câu lạc bộ tennis nữ là bạn rất thân của chị, hai đứa học cùng lớp đó! Còn ngồi bàn trước bàn sau nữa!” Chị gái níu tay Niou, “Em trai ơi, em trai yêu dấu của chị ơi, em có thể thay chị ra sân một trận không?”
Niou kinh ngạc: “Em? Thay thế chị? Chị không phải đang đùa đấy chứ?”
“Không có đâu, em không phải cao hơn năm ngoái nhiều rồi sao, với lại…” Chị gái Niou vừa nói vừa kéo cậu đứng dậy, bắt cậu so chiều cao với mình, còn dùng tay ép lưng Niou thẳng lên cho ngay người ra.
Niou mặt mày không tình nguyện, bị chị kéo ra so: “Cũng gần bằng chị rồi nha, cũng được trên 1m6. Được rồi, cố lên! Một trận thôi mà!”
Trong nhà thì địa vị quyền lực của Niou tuy không phải thấp nhất, nhưng nếu nói thật, chị gái vẫn là người có tiếng nói hơn. Niou cố ý chống đối, nhưng hoàn toàn thất bại, cuối cùng cũng đành phải đồng ý với yêu cầu "thay người thi đấu" lố bịch này của chị.
Trong phòng, khung cảnh trước mắt như tối sầm lại: “Hệ thống, tao phải làm sao mới đè đầu được bà chị của tao đây?”
Hệ thống không trả lời thẳng mà lại nói: “Trận đấu lần này cũng được tính là thử thách trong hệ thống. Nếu thắng sẽ được thưởng.”
Niou: …Piyo?
*Đột nhiên cảm thấy có động lực rồi.jpg*
Chưa đầy hai ngày, cậu đã bị kéo đi học cấp tốc một đống kiến thức cơ bản về câu lạc bộ tennis trường chị gái, chủ yếu là để hiểu quan hệ giữa các thành viên và vài thông tin sơ lược về trường.
“Chị đã nói với hội trưởng là em sẽ thay chị thi đấu rồi, những người khác trong trường cũng biết, bọn họ sẽ không làm lộ đâu!”
Khóe miệng Niou giật giật: Trông chờ đám người đó không làm lộ à? Thà để mình diễn xuất đến mức không ai nghi ngờ còn dễ hơn.
“Em chơi đơn hay đôi vậy? Nói trước nha, em chưa từng chơi đôi với ai cả.” Niou hỏi.
Chị gái ngửa đầu suy nghĩ: “Chắc là đánh đơn số 3 thì phải?”
Niou: “…… Cho chị vào đánh đơn số 3 á, thua ngay từ đầu cho rồi.”
“Bởi vì chị đã nói với hội trưởng là em chơi tennis rất giỏi mà. Masaharu à, chẳng lẽ em muốn để chị mất mặt?”
Nhìn chị gái vừa lôi ra một bộ tóc giả vừa khoa tay múa chân, Niou không nhịn được nữa, thở dài rồi đưa ra điều kiện cuối cùng: “Ít nhất phải chia cho em một nửa tiền tiêu vặt của chị!”
“Chị chỉ cho em hai vạn yên thôi!”
“Ba vạn!”
“Hai vạn rưỡi!”
“Hai vạn tám!”
“Hai vạn bảy!”
“Puri, chốt giá!”
Với cái giá 27,000 yên, vào một ngày trong kỳ nghỉ, Niou khoác trên người bộ đồng phục thể thao, đội tóc giả dài màu đen, xuất hiện tại sân vận động trường sơ trung của chị gái.
-_-_-_-
Editor: 27.000 yên = 4.8 triệu vnđ (tỷ giá lúc beta xong). Giả gái kiểu này hời nha :)
Quan điểm sáng tác của tác giả: Thấy vui thì coi như hợp lý, thấy không hợp lý thì coi như chưa từng xảy ra. Thế nên lần này, ta quyết định đặt trong thế giới tennis. Tuy rất thích Niou, nhưng nếu đặt cậu ấy vào một thế giới thật rồi viết kiểu Nhật Bản vô địch thế giới thì lại thấy không thoải mái. Dù sao trước đó khi viết truyện đồng nhân bóng rổ, mấy ông anh nhà ta toàn xử lý tụi Mỹ ở Giải Vô Địch Thế Giới bằng cách… trồng hoa, nên lần này ta làm luôn dị giới cho xong! Không cần lo nghĩ mốc thời gian! Dù vẫn đặt ở địa cầu, nhưng là một vũ trụ khác nhé! Dị giới! Dị giới!