Đã beta xong ( ゚∀゚)
“Con đi đây!”
Niou chỉnh lại quần áo thể dục một chút, dậm dậm đôi giày thể thao dưới chân, chào hỏi một tiếng rồi chạy chậm ra khỏi cửa.
Từ khu phố nơi cậu sống đến câu lạc bộ tennis do tập đoàn tài chính Atobe đầu tư vừa khai trương cách đây không lâu ước chừng khoảng sáu trạm xe buýt công cộng, chạy bộ tới đó cũng vừa hay coi như khởi động, với một học sinh tiểu học như cậu thì không phải gánh nặng thân thể gì lớn.
Nhưng điều đó cũng không khiến Niou thấy vui hơn chút nào.
Cậu điều chỉnh lại hơi thở, ánh mắt nhìn vào thanh Nhiệm Vụ đang lơ lửng ở góc trên bên phải tầm nhìn, trông như được tạo bởi công nghệ AR vậy.
“Nhiệm vụ tân thủ: Vui lòng hoàn thành một trận thi đấu tennis cơ bản và giành chiến thắng. [0/1] (Đếm ngược: 15 ngày)”
Mười lăm ngày trước, vào buổi tối, khi đang ngắm trăng ngoài ban công, cậu đột nhiên bị một ngôi sao băng đập trúng. Nghe giống y hệt một tình tiết trong mấy bộ truyện tranh kỳ quái nào đó. Sau khi bị đập trúng, cậu bất ngờ nhận được một hệ thống.
Lúc ấy, thứ gọi là "hệ thống" chẳng qua chỉ là một giao diện hiện lên trước mắt, bất kể mở hay nhắm mắt đều chiếm trọn toàn bộ tầm nhìn. Cậu chỉ nhìn thấy một giao diện bảy sắc cầu vồng rực rỡ đến mức chói loà, hiển thị dòng chữ “Có xác nhận mở hệ thống không?”
Dưới ảnh hưởng của giao diện đó, cậu thậm chí còn không thấy được đường đi, chỉ có thể lần mò quay lại phòng, nằm lên giường. Nhắm mắt lại cũng không ngủ nổi.
Niou đương nhiên không muốn bị ép mua ép bán kiểu này, nhưng sau khi nếm trải cảm giác đi đường cũng phải bám tường vì quá loá mắt, cuối cùng cậu đành thỏa hiệp.
Mình mới mười một tuổi thôi, chưa muốn bị mù đâu…
Không, có khi mù hoàn toàn, một màu đen thôi, còn dễ chịu hơn là bị bảy sắc cầu vồng cùng lúc tấn công thị giác như thế này.
Bởi vì chảy nước mắt liên tục do độ lòe loẹt quá cao, Niou lựa chọn mở hệ thống.
Sau đó, giao diện hệ thống trở thành giao diện lơ lửng điều khiển bằng ý nghĩ, độ bão hòa cũng điều chỉnh lại thành trong suốt. Khi mở ra thì giống như khung giao diện nổi trong trò chơi. Cùng lúc đó, nhiệm vụ tân thủ cũng được kích hoạt.
Tennis?
Tại sao lại là tennis?
Trước giờ Niou chưa từng học tennis.
Thành phố cậu đang sống là một đô thị tuyến hai ở đảo Shikoku, toàn bộ các trường tiểu học trong vùng đều không có lớp thể thao tự chọn. Tiết thể dục nhiều lắm cũng chỉ dạy vài kiến thức cơ bản liên quan đến bóng đá và bóng chày. Câu lạc bộ tennis duy nhất trong thành phố cũng chỉ vừa mới khai trương cách đây nửa năm.
Niou biết đến câu lạc bộ tennis này là nhờ đợt tuyển dụng và chương trình biểu diễn kéo dài bảy ngày ở phố thương mại gần nhà.
Kênh thể thao có chiếu hai trận đấu tennis mà cậu từng xem, đúng là thấy cũng thú vị thật, nhưng chưa đến mức muốn theo học.
Không làm nhiệm vụ chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Niou ban đầu định bụng sẽ bỏ mặc luôn.
Nhưng dường như hệ thống có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Ý tưởng vừa lóe lên, thanh Nhiệm Vụ lập tức nhấp nháy ánh sáng đỏ, hiện ra một dấu chấm than to tướng ngay bên dưới.
Từ dấu chấm than đỏ đó, trực giác của Niou cảm thấy được nguy cơ.
Ngay sau đó, cậu nhận được một lá thư từ bộ phận chăm sóc khách hàng của hệ thống.
“Rồng Thần: Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ và nhận thưởng! Như vậy, hệ thống mới có thể hấp thu năng lượng tự nhiên, chuyển hóa thành đạo cụ có thể sử dụng được cho người chơi. Nếu không, năng lượng hệ thống sẽ bị rò rỉ, ký chủ không chịu nổi… sẽ nổ tung như pháo hoa.”
… Ép buộc kiểu này cũng thật quá đáng!
Niou ghét bị uy hiếp, cũng ghét bị ép buộc phải làm gì đó. Nhưng cậu biết, ngay từ đầu bản thân đã không có quyền lựa chọn. Ngôi sao băng rơi trúng đầu là thứ cậu không thể tránh. Còn hệ thống xuất hiện trong cơ thể cậu, ngay từ ban đầu đã chẳng hề cho cậu cơ hội từ chối mở nó ra. Cái giao diện xác nhận bảy màu kia căn bản không hề có lựa chọn “KHÔNG”. Cậu chỉ có thể chấp nhận hệ thống và cũng chỉ có thể chấp nhận các nhiệm vụ của nó.
Chẳng phải chỉ là thi đấu tennis thôi sao?
Cũng đâu phải giải cứu thế giới, nhiệm vụ này cũng không quá khó.
Niou nghĩ vậy, tự an ủi bản thân bằng cách nhớ lại những bộ manga trên Shonen Jump mà mình từng đọc.
(Chú thích: Weekly Shonen Jump là một tạp chí manga nổi tiếng của Nhật Bản, chuyên xuất bản các bộ manga dành cho giới trẻ, đặc biệt hướng tới nam giới.
Shonen Jump thường đăng tải các bộ truyện tranh về hành động, phiêu lưu, võ thuật, khoa học viễn tưởng và nhiều thể loại khác. Một số bộ truyện tranh nổi tiếng được xuất bản trên Shonen Jump bao gồm: Naruto, One Piece, Dragon Ball, Bleach, Death Note,…)
Nhưng cậu đã đánh giá mọi thứ quá đơn giản.
Tennis không phải môn thể thao có thể học cấp tốc. “Người mới học” và “người có thể lên sân thi đấu” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Ngay hôm sau khi nhận được hệ thống, tan học xong Niou đã đến câu lạc bộ tennis, định hoàn thành nhiệm vụ tân thủ của mình.
Câu lạc bộ có dịch vụ cho thuê vợt, cũng có khu vực luyện tập chung và lớp học miễn phí dành cho tất cả mọi người. Muốn tìm người luyện cùng cũng không phải quá khó. Nhưng trên thực tế, là một học sinh tiểu học, khi cậu vừa bước vào sân, người lớn thường không đồng ý cái gọi là “đánh thử” với cậu. Hơn nữa, vừa nhìn vào liền biết Niou chỉ mới bắt đầu học tennis, họ liền nhiệt tình gọi huấn luyện viên tới hỗ trợ.
Niou bị ép vào lớp học chung với chế độ chăm sóc đặc biệt. Không những không tìm được đối thủ luyện tập, mà mỗi ngày còn bị huấn luyện viên sửa tư thế cầm vợt, tập đỡ bóng và luyện phát bóng cơ bản.
Vừa khô khan, lại vừa mệt mỏi.
Tới hôm nay, cậu đã liên tục đến câu lạc bộ mười lăm ngày liền, gần như không thể tiếp tục trả phí vào sân mỗi ngày nữa.
Số tiền tiêu vặt Niou đã dành dụm hơn nửa năm, vốn định dùng để mua trò chơi và vài món đồ lặt vặt, giờ cũng cạn sạch. Mà hôm nay… vẫn chưa hoàn thành trận thi đấu nào.
“Không nghĩ tới thử làm thẻ năm à? Với lại, cậu luôn dùng vợt công cộng không hợp tay đâu đấy.” Một người phụ trách nhặt bóng trong câu lạc bộ vừa giúp cậu tìm vợt vừa nói.
Niou thở dài: “Không được đâu ạ, sắp tới nhà cháu phải chuyển đi rồi.”
Thông báo điều chuyển công tác của bố đã được gửi xuống. Sau khi bàn giao công việc xong, ông sẽ được chuyển lên tổng công ty ở Kanagawa. Cả nhà đã họp để bàn về chuyện này. Hai ngày trước, mẹ cậu cũng đã nhận được thông báo, sẽ cùng đi theo bố đến Kanagawa. Tất nhiên, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng sẽ đi cùng.
Niou vừa vặn đang học lớp 6, không cần chuyển trường ngay. Đến Kanagawa, chỉ cần chọn được trường cấp hai phù hợp rồi chuẩn bị thi tuyển là được. Bố cậu dự định cho cậu thi vào một trường tư và đang nhắm tới trường trung học trực thuộc Rikkaidai. Kỳ thi đầu vào của Rikkaidai không dễ chút nào, nhưng nếu đậu thì sẽ được học bổng.
(Chú thích: Ở Nhật Bản, hệ thống giáo dục tiểu học thường bao gồm 6 năm học, từ lớp 1 đến lớp 6. Sau khi hoàn thành tiểu học, học sinh sẽ chuyển sang sơ trung, từ lớp 7 đến lớp 9. Sau đó là cao trung, từ lớp 10 đến lớp 12.)
Nhưng chị gái và em trai của Niou hiện tại vẫn cần làm thủ tục chuyển trường phù hợp.
Ngoài ra, gia đình cậu cũng đang có ý định dùng số tiền tích lũy để mua nhà mới ở Kanagawa. Căn nhà đã được chọn rồi, nhưng vì tiền tích lũy không đủ, nên căn nhà hiện tại cũng đã được giao cho bên môi giới bất động sản để rao bán.
Niou biết, nếu cậu nói muốn học tennis, bố sẽ không ngăn cản. Nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng lẽ hoàn thành xong nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ tiếp theo vẫn liên quan đến tennis nữa sao?
Cũng chưa chắc.
Cậu vốn cũng không thật sự thích tennis.
Mỗi ngày sửa tư thế, luyện mấy kỹ thuật cơ bản, thật sự nhàm chán đến phát ngấy.
Niou nghĩ vậy, rồi nhận lấy cây vợt mà người nhặt bóng đã chọn giúp cậu, loại phù hợp cho người mới học.
Hôm nay lớp học chung cũng không có bao nhiêu người tới.
Với người dân trong thị trấn nhỏ này, câu lạc bộ tennis vẫn còn là một điều khá mới mẻ. Đa phần hội viên đều xem nơi này như một nơi giao lưu xã hội, coi tennis là môn thể thao xã giao giống như golf.
Mấy trường sơ trung và cao trung trong trấn nhỏ cũng không phải trường nào cũng có đội tennis, mà có đội đi nữa thì cũng không đủ sức để tham gia các giải toàn quốc thông qua vòng loại khu Shikoku.
Sau khi nhận nhiệm vụ tân thủ, ở trường, Niou cũng cố tình tìm hiểu thêm thông tin liên quan. Cậu biết khu Kansai có mấy trường nổi tiếng mạnh về tennis, Tokyo cũng có vài trường trung học đạt thành tích rất tốt ở giải toàn quốc.
Huấn luyện viên lại bắt đầu buổi tập cùng Niou.
Là huấn luyện viên, ông ấy rất chuyên nghiệp. Dù Niou không đăng ký khóa học chính thức, ông vẫn tự lên kế hoạch tập luyện phù hợp cho cậu, dạy dỗ từng bước một. Thật ra thì câu lạc bộ vắng vẻ chẳng có mấy người, ông lại nhận lương cao, ngồi không cũng thấy trong lòng hơi áy náy.
Niou thì sốt ruột với nhiệm vụ, nhưng cũng phải thừa nhận là sau nửa tháng luyện tập, cậu đã có chút hiểu biết về tennis, phần kiến thức cơ bản tiếp thu cũng khá nhanh.
“Em có năng khiếu đấy, thật sự không muốn học tiếp à?” Huấn luyện viên hỏi, “Ngày nào em cũng tới câu lạc bộ học cơ mà.”
Lại là câu hỏi đó.
“Không còn cách nào ạ, nhà em sắp chuyển đi rồi.” Niou vẫn lấy lý do cũ để từ chối.
“Câu lạc bộ của chúng tôi là hệ thống toàn quốc, làm thẻ hội viên thì có thể dùng khắp cả nước đấy.” Huấn luyện viên nói.
Niou lắc đầu: “Không được đâu, tiền tiêu vặt không đủ. Mà thôi, huấn luyện viên, khi nào thì thầy mới chịu thi đấu với em một trận đây?”
Cậu nhìn chằm chằm dòng chữ vàng lơ lửng trên đầu huấn luyện viên: Huấn luyện viên tennis – có thể chọn làm đối thủ thi đấu sơ cấp, rồi lại liếc nhanh một cái.
Huấn luyện viên cười lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa được đâu. Em mới chỉ học được phát bóng và đỡ bóng thôi, mấy kỹ thuật khác vẫn chưa nắm được.”
Cũng đúng.
Mấy buổi luyện tập cơ bản như tập phát bóng và đỡ bóng không được tính vào phạm vi hoàn thành nhiệm vụ – Niou đã thử rồi.
Hơn nữa…
Nhìn thoáng qua bốn chữ “giành được thắng lợi” trong mục nhiệm vụ, Niou mím môi. Tìm một đối thủ cỡ tuổi, cũng mới học tennis như mình là được rồi. Nhưng thị trấn nhỏ này căn bản không có ai như vậy!
Cậu đã luyện tập ở câu lạc bộ mười lăm ngày, vậy mà chưa từng thấy học sinh tiểu học thứ hai nào! Cứ tiếp tục thế này, cậu biết hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì?
Chẳng lẽ… Phải bỏ nhà đi đến Tokyo sao?
Những trường đủ khả năng tham gia giải toàn quốc ở các khu vực lớn, chắc là sẽ dễ tìm được học sinh tiểu học biết chơi tennis hơn chăng?
Niou vừa nghĩ vừa hoàn thành buổi học hôm nay. Cậu kiềm chế cảm xúc, làm hết phần kéo giãn sau buổi học, rồi đem vợt trả lại. Khi đi đến cửa câu lạc bộ, cậu thấy một bóng người quen thuộc.
“…Ba?” Cậu do dự gọi khẽ.
Người đàn ông đang nói chuyện với nhân viên quầy lễ tân quay đầu lại, vẫy tay với Niou: “Masaharu? Lại đây.”
Đợi Niou bước tới gần, ông liền ôm lấy eo cậu nhấc bổng lên: “Nhìn bên này, chụp tấm ảnh nào.”
“Ba?”
“Chờ chút đã.” Chụp ảnh xong, ông mới thở hổn hển, đặt con trai xuống. Bản thân ông đúng là hơi ít vận động, có rảnh nên tập thể dục thêm chút mới được. Dù sao thì thằng nhóc này cũng lớn nhanh thật, giờ không cần bế lên cũng có thể chụp được ảnh cùng nhau rồi… haizz đúng là tính sai rồi.
Ông rút thẻ tín dụng từ trong ví ra, đưa cho nhân viên lễ tân rồi ký vào mẫu đơn hội viên.
Niou mở to mắt nhìn bố mình đưa thẻ tín dụng ra, lúc này mới phản ứng lại.
Đây là đang…?
“Xong rồi, đi thôi.” Bố Niou vỗ vỗ vai con trai, “Đi chọn hai cây vợt phù hợp nào.”
“Bên này.” Người nhặt bóng bên cạnh tiến lên dẫn đường.
Niou chớp chớp mắt, đi được vài bước thì quay đầu lại: “Bố, bố làm thẻ hội viên hả?”
“Con ngày nào cũng chạy tới đây, tất nhiên bố phải đến xem thử rồi.” Bố Niou kiểm tra lại đơn hội viên, xác nhận không có sai sót rồi đứng chờ nhân viên hoàn tất thủ tục.
Ông xoay người lại: “Khó mà thấy con thích một thứ gì đó như vậy, nếu đã thích thì cố gắng làm cho tốt, biết không?”
“Puri.” Niou lè lưỡi.
“Làm cái mặt gì kỳ cục thế.” Bố cậu cười cười, lắc đầu.
Niou trong lòng cảm xúc phức tạp, muốn nói là mình không thích tennis. Nhưng do dự một lúc, mấy lời đó lại không sao thốt nên lời.
Kỳ thật… tennis cũng khá thú vị.
Cậu đi theo người nhặt bóng thử đo chiều dài cánh tay, độ rộng bàn tay, sau đó thử vợt phù hợp với cân nặng, độ căng dây… Cuối cùng chọn được một cây vợt chính và một cây dự phòng. Nhân viên gói gọn lại cho vào túi tennis và đưa cho cậu.
Cậu đeo túi lên lưng, không tự chủ được mà ưỡn ngực lên.