Đã beta xong (^_^)v

“Thật sự rất giống Masami đấy.” Hội trưởng câu lạc bộ tennis nữ nhìn kỹ gương mặt Niou, “Nếu không quen Masami từ trước, chắc cũng không phân biệt nổi đâu.”

Niou mơ hồ cảm thấy tự hào. Đương nhiên là vậy rồi. Cậu đeo túi tennis, chỉnh lại giọng một chút, vì vẫn chưa vỡ giọng nên chỉ cần nâng tông cao lên là đã có thể giả dạng làm con gái: “Đối thủ của tụi mình đến chưa ạ?”

“Nhanh thôi, bên câu lạc bộ tennis nam đang ra đón họ.” Hội trưởng vừa nói vừa giải thích thêm: “Masami chắc cũng đã kể với em rồi nhỉ? Lần này là hoạt động giao lưu thi đấu, đội nữ thi đấu với đội nữ, đội nam thi đấu với đội nam. Nhưng nghe nói bên đội nam của trường kia có một thiên tài, tên gì ấy nhỉ? Tanegashima thì phải? Hình như tên đó, đã được một trường danh tiếng vùng Kansai tuyển thẳng rồi! Còn so với bên nữ tụi mình thì… ha ha ha, chẳng đáng nói.”

Tuy là đang nói đến chính câu lạc bộ của mình, nhưng chị hội trưởng cũng chẳng khách sáo mà tự giễu luôn.

Khóe miệng Niou giật nhẹ: “Hôm nay em đánh đơn số 3 phải không ạ?”

“Đúng rồi, tuy mọi người đánh không giỏi lắm, nhưng cũng không thể để thua trắng 0-3 được. Vị trí đánh đơn số 3 nhất định phải là người có thực lực khá một chút.” Hội trưởng nói.

Niou nhìn khuôn mặt ngây thơ và nụ cười tươi sáng của chị ta: “…… Nhưng mà, tiền bối, thật ra chị cũng chưa từng thấy em thi đấu bao giờ mà.”

“Masami sẽ không lừa chị đâu!”

Niou im lặng.

Cậu cảm thấy lương tâm mình đang nhói lên.

Cái bà chị gái khốn kiếp kia rốt cuộc may mắn kiểu gì mà làm thân được với người tin tưởng bả dữ vậy trời!

“So với chuyện thi đấu, chị vẫn thấy tò mò về em hơn, Niou à.” Hội trưởng lại cảm thán một câu, “Thật sự rất giống Masami luôn.”

“Thật ra thì Masami ngày thường cũng ít nhắc đến em lắm, cũng không hay dẫn em ra ngoài chơi.” Một chị gái khác nãy giờ vẫn cười đùa quay đầu lại, “Ngẫm lại mà xem, em trai giả gái, chắc chắn đáng yêu lắm nha?”

Niou: ……

Cảm giác như đang bị xem như khỉ trong vườn thú. Cũng may, đối thủ giao lưu đã đến, sân vận động lập tức trở nên đông đúc.

Hai sân tennis đặt liền kề nhau, một bên dành cho đội nam thi đấu, bên còn lại dành cho đội nữ. Giữa hai sân không hề có hàng rào lưới ngăn cách, dù là sân vận động ngoài trời nhưng nhìn từ mặt sân và lưới thì có thể thấy đã lâu không được bảo dưỡng. Đội đến thi đấu cũng không có vẻ gì là nghiêm túc, giống như đi dạo chơi thì đúng hơn.

“Làm quen chút nào.” Có một nam sinh cười lớn, gọi với sang đội nữ bên này.

Ngay sau đó, một cô gái trong đội nữ trường bên liền cảnh cáo: “Lịch sự!”

“Biết rồi, biết rồi.” Nam sinh đó gãi đầu ngượng ngùng chớp chớp mắt.

Trận đấu rất nhanh được bắt đầu. Theo quy tắc giải League cấp sơ trung, thứ tự thi đấu sẽ là: đôi 2, đôi 1, đơn 3, đơn 2, đơn 1. Dù đã phân định thắng bại thì vẫn phải hoàn thành đủ năm trận.

Mọi người đứng quanh sân bóng. Vì không có rào chắn nên học sinh các trường tự nhiên đứng lẫn với nhau, nam nữ cũng không cần phân chia rõ ràng.

Thế nên… đây hoàn toàn không phải là một giải đấu tennis nghiêm túc, mà là hoạt động giao lưu hữu nghị thì đúng hơn!

Niou bặm môi, cảm thấy mình chỉ vì 27.000 yên mà bán rẻ bản thân như vậy đúng là món giao dịch lỗ nặng. Nhưng mà… chị gái đã quyết rồi, tạm thời cũng chẳng thể cản nổi. So với việc vừa không được xu nào lại còn bị lôi đi thi đấu, thì ít ra có thù lao còn có chút an ủi về mặt tinh thần.

Niou nghiêm túc quan sát một lúc trận đánh đôi của câu lạc bộ tennis nữ.

Nói thật thì, bảo là gà mổ nhau cũng còn hơi coi thường con gà. Căn bản chẳng có tí nghiêm túc nào, rõ ràng cả hai bên đều là đội hình tổ chức tạm thời. Ngược lại, bên sân của đội tennis nam còn có vài pha phối hợp khá ổn, khiến Niou cảm thấy cũng có chút thú vị.

Chị gái bên cạnh thấy ánh mắt cậu cứ dõi theo bên đó, như thể nhìn thấu được trong đầu cậu đang nghĩ gì: “Haizz, trình độ tennis ở mấy thị trấn nhỏ này vốn là vậy mà. Nếu mấy năm trước chính phủ không đưa tennis vào hạng mục thể thao mở rộng thì trường mình chắc cũng không lập nổi câu lạc bộ tennis. Huống hồ là câu lạc bộ tennis nữ. Đánh tennis mệt lắm, mới đánh chừng mười phút là tay rã rời luôn rồi.”

Quả thực, tennis yêu cầu thể lực rất cao. Niou cũng tự cảm nhận được điều đó. Kể từ khi cậu bắt đầu luyện tập thể lực và sức bền đều đặn, khả năng kiểm soát bóng cũng dần tiến bộ rõ rệt, kỹ thuật xoáy bóng cũng ngày càng tinh vi hơn. Dù không tham gia lớp huấn luyện kỹ thuật nâng cao, nhưng chỉ số kỹ năng của cậu vẫn thường xuyên nhảy vọt. Với cậu, đó là nguồn động lực rất lớn.

Trận đấu giữa những người mới tập chơi thường kết thúc rất nhanh.

Bóng đánh sang, không đỡ nổi, kết thúc. Hoặc là phát bóng lỗi hai lần, đối thủ ghi điểm luôn. Khi đội nữ đánh đôi thứ hai kết thúc trận thì đội nam đánh đôi thứ hai mới đánh được một nửa. Nhưng đến khi đánh đôi thứ nhất, hai tuyển thủ nữ bên này trông có vẻ đồng đều hơn, tiến độ hai bên cũng bắt đầu cân bằng hơn.

“Thật ra hai bạn ấy đánh rất tốt, ăn ý nữa. Nhưng trường mình chưa từng vào được giải toàn quốc. Khu vực thì thường bị loại ngay từ vòng ngoài. Nếu có thể tiến cử họ vào học ở Kansai thì tốt rồi, giống như Tanegashima ấy.”

“Thực lực như hai người họ chắc chưa đến mức đủ điều kiện để được tiến cử đâu? Hôm nay Tanegashima đánh đơn 1 đúng không?”

“Chắc chắn rồi. Đánh đơn 1 là chủ lực mà, bên đội nam hình như đội trưởng cũng đánh đơn 1 thì phải? Tennis của cậu ấy cũng không tệ, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ bị Tanegashima hành cho thê thảm.”

“Thật ra thì chơi thể thao vui là được, quan trọng gì chuyện thắng thua?”

“Ha ha ha, chị nói vậy là vì trường mình toàn thua nên mới nói thế chứ gì?”

“Ít nhất từ khi tham gia câu lạc bộ tới giờ, cân nặng của chị giảm kha khá đó nha.”

“Trái lại, chị thì cơ bắp ngày càng nhiều. Về nhà ngày nào cũng phải kéo giãn khắp người, còn phải đặt hàng tận Tokyo một cái máy mát-xa chuyên dụng nữa kìa.”

“Oa, đặt hàng tận Tokyo luôn á? Phiền ghê nhỉ?.”

“Ở đây có bán đâu mà.”

……

Cậu lặng lẽ quan sát người được gọi là Tanegashima trong truyền thuyết, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra giữa đám đông. Mấy thiếu niên sống trên đảo thường có làn da khá ngăm, kể cả Niou cũng là màu da tiểu mạch khỏe mạnh. Nhưng người kia còn sẫm màu hơn chút nữa, làn da màu đồng khỏe mạnh kết hợp với bắp tay lộ ra ngoài tay áo ngắn, khiến cả người trông rắn chắc, cường tráng. Vậy mà lại để mái tóc xoăn màu trắng.

…Nhuộm à?

Niou bất giác đưa tay sờ tóc giả đen dài của mình. Vốn định thi đấu thì phải buộc tóc gọn lại, nhưng buộc lên thì rất dễ lộ ra dấu vết đội tóc giả, thế nên chị gái đã dặn kỹ phải chú ý đừng để rơi tóc trong lúc thi đấu. Thực ra dùng keo gấp đôi, muốn rớt cũng chẳng dễ gì, đừng nói là lộ ra tóc giả. Nếu để tóc giả bay lung tung rồi về nhà thì thể nào cũng bị chị ấn đầu mắng cho một trận.

“Niou, đến lượt em rồi đó!” Hội trưởng bên sân vẫy tay gọi Niou.

Cậu giật mình hoàn hồn, đặt túi tennis xuống, giữa tiếng cổ vũ của các chị trong đội mà bước ra sân.

Thời gian khởi động chỉ có năm phút, nên trước khi đến đây Niou đã chuẩn bị sẵn. Vốn dĩ cậu cũng luôn giữ thói quen tập thể dục buổi sáng đều đặn, kể cả có thi đấu cũng không gián đoạn. Cậu liếc nhìn góc trái phía trên, thể lực hiện tại đã hồi phục đến 80%, dựa theo việc “nghiên cứu đối thủ” trận đôi nữ vừa rồi, ngần ấy thể lực chắc chắn là đủ dùng.

Cậu bước đến vạch giao bóng, vào tư thế sẵn sàng.

Mấy ngày qua cậu đã học xong kỹ thuật giao bóng xoáy, tuy chưa thể làm được các chiêu như giao bóng bằng mu bàn tay hay giao bóng toàn lực theo kiểu nổi tiếng, nhưng giao bóng xoáy đơn giản thì không thành vấn đề. Lợi dụng độ xoáy để tăng lực đánh, khiến bóng bay nhanh hơn và mạnh hơn. Phong cách giao bóng của Sanada ngày hôm đó, cậu cũng đã nghiên cứu kỹ. Trong hệ thống có ghi hình từng trận đấu, cậu có thể mở lại để nhập vai, cảm nhận và phân tích nhiều lần, coi như một cơ hội học hỏi.

So với đấu tập với huấn luyện viên thì không có gì để tham khảo, còn trận với Sanada tuy mang nhiều cảm xúc ức chế, nhưng sau cùng lại đọng lại được nhiều điều. Kết luận là: Nếu không có đủ lực ở cổ tay và thân trên thì dù bắt chước tư thế thế nào cũng vô dụng. Hệ thống còn nhắc rằng kiểu phát bóng đó dựa trên kỹ thuật rút kiếm của kiếm đạo. Quả nhiên là kiểu người được rèn luyện võ nghệ từ nhỏ, cơ bắp phát triển cũng là điều dễ hiểu!

Ngay khoảnh khắc Niou phát bóng, đối thủ đã không kiềm được thốt lên kinh ngạc, bên sân của đội nam cũng có người nghiêng đầu nhìn sang.

“Khoan đã? Niou cô ấy……” Trưởng câu lạc bộ nam đang định nói thì bị trưởng câu lạc bộ nữ lườm một cái, đành ngậm lại phần sau câu “Tôi nhớ cô ấy đâu phải thành viên câu lạc bộ tennis mà”. Nhớ đến số lượng thành viên nữ vốn ít ỏi, trưởng bên nam gãi đầu xấu hổ. Nhưng nghĩ lại, mầm non tốt thế này mà không tham gia câu lạc bộ thì phí thật. Chẳng lẽ Yuno (hội trưởng đội nữ) vốn biết thực lực của Niou nên mới gọi cô ấy đến thi đấu giao lưu lần này?

Tình hình bên kia, Niou hoàn toàn không hay biết.

Cậu đang hoàn toàn tập trung vào trận đấu.

Dù đối thủ là nữ, nhưng lại lớn hơn cậu ba tuổi. Tuy nhiên về mặt phát triển cơ thể thì không hề có ưu thế gì. Chiều cao ngang nhau, sức mạnh cơ bắp có lẽ cậu còn nhỉnh hơn (nếu không thì mấy ngày luyện tập cũng vô ích), còn lại là khả năng kiểm soát kỹ thuật tennis —

Niou xoay người khéo léo, kéo vợt từ phía dưới lên, tạo lực xoáy cho trái bóng.

Quỹ đạo bóng thay đổi nhờ độ xoáy, tốc độ cũng có hiệu ứng bất ngờ. Đối thủ không kịp trở tay, chỉ có thể đứng nhìn bóng rơi xuống đất.

*Độp!*

“1-0!”

Tiếng ồn bên sân càng rõ hơn, các thành viên đội nam chưa hiểu chuyện gì cũng bắt đầu hò hét cổ vũ: “Làm tốt lắm, Niou!”

Chị gái đúng là rất được yêu mến ở trường nhỉ. Niou nghĩ, không chút gánh nặng.

Đối thủ lần này khiến cậu nhớ lại cảm giác khi thi đấu ở ba vòng đầu đại hội thiếu niên. Áp đảo hoàn toàn! Cậu có thể kiểm soát đối thủ, điều khiển nhịp độ trận đấu, thậm chí còn nghĩ tới việc tự biên kịch trận đấu theo ý mình — khiến đối thủ bị dắt mũi hoàn toàn.

“2-0!”

“3-0!”

“4-0!”

Đối thủ hoàn toàn không ngờ lại gặp phải một người mạnh như vậy. Ngay từ đầu đã luống cuống, để Niou tận dụng thời cơ chiếm lĩnh thế trận, càng đánh càng vào form.

“5-0!”

“6-0!”

Chỉ trong 20 phút, trận đấu kết thúc.

Khi dừng bước lại, Niou mới phát hiện thể lực mình chỉ còn lại khoảng hơn mười phần trăm. Có lẽ vì để duy trì thế áp đảo, cậu không hề giữ sức mà dốc toàn lực từ đầu. Nhớ lại lúc thi đấu với Sanada, chính mình đã lợi dụng sơ hở của đối phương để dùng một chiêu mặt dày cướp lấy một ván, có lẽ vì luôn nghĩ đến chuyện đó nên mới hình thành thói quen đề phòng bị lật kèo. Cậu tự hỏi nếu là đối thủ, gặp tình huống này có phản đòn không? Đứng ở vị trí chiếm ưu thế mà nghĩ, mới hiểu vì sao lúc đó Sanada lại tức đến thế.

Niou cất vợt, điều chỉnh lại hơi thở, bước đến giữa sân thực hiện lễ nghi cuối trận.

Đối thủ bên kia thì đỏ mắt, cố nắm chặt tay, vừa rời sân vừa hít mũi sụt sịt.

Niou: “……Puri?”

Cậu kinh ngạc mở to mắt.

Thấy các chị em trong đội nữ trường bên vây quanh đối thủ của mình, ánh mắt nhìn cậu như muốn nói "Cậu quá đáng lắm rồi". Niou hơi co lại, nhưng các chị trong đội trường mình đã trừng mắt lườm ngược lại: “Làm sao? Thua trận là được khóc à?”

“Em không có khóc!” Cô gái đối thủ gào lên giọng mũi nức nở, “Chờ lên cao trung rồi em sẽ thắng lại!”

Ờ… cái này thì…

Niou xấu hổ gãi gãi mái tóc giả hơi rối, xác nhận tóc vẫn còn dán chắc, mới quấn mấy sợi tóc quanh ngón tay. Cậu cảm nhận được có ánh mắt mang hàm ý đặc biệt đang nhìn mình, quay lại thì đúng lúc bắt gặp người kia — nam sinh tỏa sáng nhất bên đội nam, Tanegashima — đang mỉm cười nhìn cậu.

“A, Tanegashima! Bên mình con gái bị bắt nạt đó, cậu phải đòi lại công bằng nha! 6-0 luôn á, làm được không?” Có ai đó bên đội nam hô lớn.

Trưởng câu lạc bộ bên nam thì nói không nổi: “Cái gì mà phát ngôn con nít thế. Không nói mấy câu đó thì có gì khác đâu, chẳng phải tớ cũng sẽ bị Tanegashima đè bẹp 6-0 sao.”

“Hội trưởng, cậu nói vậy là thiếu chí khí quá đó.” Một thành viên khác không nhịn được lên tiếng.

Hội trưởng trả lời tỉnh bơ: “Tớ từng đánh với cậu ta rồi mà! Mà dạo gần đây tớ cũng chẳng tiến bộ gì nổi.”

Nghe vậy, hội trưởng bên đội kia suýt bật cười: “Thật đúng là thất sách, cái tên này đúng là không biết xấu hổ chút nào.”

Tanegashima vẫn mỉm cười, không đáp, chỉ nhìn Niou, người vẫn đang im lặng giữa đội nữ, cho đến khi cậu lúng túng quay mặt đi, lúc đó mới quay sang nói với hội trưởng đội mình: “Muốn chơi kiểu trắng đen phối hợp không?”

“…… Tên nhóc này.” Hội trưởng xoa eo, “Vào trận thì chơi nghiêm túc cho tôi đấy, nghe chưa?”

“Biết rồi, biết rồi mà ~”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải là nói con gái đánh tennis không bằng con trai đâu! Mà do thiết lập lần này là hai trường đấu giao lưu đều khá yếu, vì bối cảnh đặt ở một hòn đảo nhỏ nên tỷ lệ phổ cập tennis rất thấp, thành viên cũng rất ít, suýt nữa thì giải tán câu lạc bộ rồi, nên mới viết như vậy.

Dù gì thì ở thị trấn nhỏ cũng khó mà tìm được bạn cùng tuổi để chơi tennis với Niou, nên cậu ấy mới mãi không hoàn thành nhiệm vụ dành cho người mới (cũng có thể là vì không chịu tìm kỹ).

Tanegashima là kiểu người, dù trường bị loại ngay vòng hai khu vực, nhưng nhờ biểu hiện quá xuất sắc nên được trường Kansai để ý và mời phỏng vấn đặc biệt.

Các thành viên khác thì nam nữ kỹ thuật cũng na ná nhau, nên trong mắt Niou mới giống như hai con gà mổ nhau.

Nói vậy thôi chứ mình không hề có ý kỳ thị giới tính nha!!! Đây chỉ là thiết lập theo mạch truyện! (Chờ tới khi vào Kanagawa, đội nữ Rikkaidai cũng cực kỳ mạnh luôn!)

Editor: Tác giả đã giải thích kỹ, đề nghị đọc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play